Rồi bà ấy lại nhìn chủ nhiệm Tiết ở trước mặt, bà ấy đương nhiên biết ngọn nguồn nằm ở đây.
Về phương diện chuyện nhỏ bà ấy cũng không so đo với những lão đồng chí này, nhưng nếu như bầu không khí bành trướng ra như vậy, sau này hình tượng của hội phụ nữ còn cần nữa không.
“Nếu Vương Phương đã điều về công xã Bắc Hà, vậy xử lý thế nào tự các bà quyết định đi, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào.”
Bất cứ ai này đương nhiên cũng bao gồm cả chủ nhiệm Tiết.
Chủ nhiệm Tiết còn định nói chuyện, nhưng chủ tịch Nhậm nhìn bà ta bảo: “Chủ nhiệm Tiết, chuyện này bà quả thực làm không tốt. Trước khi phê bình đồng chí của mình, bà nên điều tra rõ ràng tình hình. Mối liên kết giữa chúng ta và công xã bên dưới vốn chính là một chuyện không dễ dàng gì, phải chú trọng và cách thức ở bên trong. Tôi hy vọng, chuyện này là một lời kiểm điểm cho bà, sau này không có văn kiện thông báo chính thức của cấp trên, các bà không được tùy tiện nhúng tay vào tình hình công việc của hội phụ nữ công xã.”
Chủ nhiệm Tiết tức giận siết chặt quần áo của mình, nhưng lại không dám tranh cãi ngay trước mặt chủ tịch Nhậm tiếp.
Chuyện này, bà ta quả thực đã nhúng tay hơi nhiều.
Trước đó bà ta vốn dĩ muốn dựa vào thân phận ở trong huyện của mình để chèn ép bọn họ một chút, nhưng ai ngờ vậy mà bọn họ lại dám trực tiếp kéo chỗ chủ tịch Nhậm.
“Được rồi, bà ra ngoài làm việc đi.” Chủ tịch Nhậm trực tiếp kêu bà ta rời đi, rõ ràng rất bất mãn về bà ta.
Chủ nhiệm Tiết tức anh ách đi ra ngoài. Sắc mặt của chủ tịch Nhậm hơi u ám. Sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu và chủ nhiệm Hách: “Chuyện này, trong huyện sẽ không nhúng tay vào, nhưng chuyện nhà máy phục vụ tổng hợp, các bà vẫn phải quan tâm nhiều đến tình hình của các nữ đồng chí thêm.”
Chủ nhiệm Hách đáp: “Chủ tịch Nhậm yên tâm, tuy rằng chúng tôi không thể nhúng tay vào chuyện của nhà xưởng, nhưng chuyện đào tạo các nữ đồng chí này, chúng tôi có thể làm được. Bây giờ những xã viên nữ ở công xã đều cảm thấy nhà xưởng này tốt, đều muốn học tay nghề. Chúng tôi đang chuẩn bị gia tăng cường độ đào tạo. Tiểu Tô, cháu nói với chủ tịch Nhậm đi.”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Đúng vậy chủ tịch Nhậm, bây giờ trong đội cũng chuẩn bị mở lớp đào tạo. Sau này cuộc sống của các nữ đồng chí sẽ càng ngày càng phong phú hơn. Không chỉ may quần áo, sau này chúng cháu còn định trồng rau, chăn nuôi, chỉ cần là công việc mà nữ đồng chí có thể làm, thì chúng cháu đều sẽ đào tạo hết.”
Chỉ là nghe thôi, nhưng chủ tịch Nhậm đã có thể mường tượng ra cảnh tượng đó rồi: “Làm cho tốt, nếu như năm nay làm tốt việc này, năm sau cô còn muốn cho những công xã khác học hỏi theo. Đến khi ấy, còn phải điều tạm các cháu qua đó giúp nữa.”
Chủ nhiệm Hách vừa nghe hai chữ điều tạm này đi, trong lòng lại vui vẻ.
Chuyện giải quyết xong, chủ nhiệm Hách và Tô Tiểu Tiểu cũng không ở lại thêm, mà hùng hổ bắt xe về công xã. Trên đường hai người đã đưa ra quyết định, chuyện xử phạt đối với Vương Phương, đương nhiên phải tiến hành bỏ phiếu biểu quyết trong nội bộ tổ chức.
Chủ nhiệm Hách đã không còn một chút sự mềm lòng nào đối với Vương Phương không còn thuốc chữa này nữa. Cô ta lười biếng cũng không sao, cũng bất tài nhiều nhất, nhưng nếu như lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc cắm đao vào tổ chức, vậy thì không tốt. Trong nội bộ tổ chức không cho phép tồn tại phản đồ.
Buổi chiều, chủ nhiệm Hách tiến hành một cuộc họp trong nội bộ hội phụ nữ. Người tham gia cuộc họp cũng chỉ có năm người. Chủ nhiệm Hách mang vẻ mặt nghiêm túc, Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn thì chẳng hiểu gì.
Vương Phương thì lại nhìn xung quanh với vẻ khẩn trương. Cô ta ngược lại muốn xin nghỉ về huyện thành đi tìm dì cả nhà mình hỏi xem tình hình thế nào. Nhưng sau khi chủ nhiệm Hách trở về đã kêu họp ngay, hơn nữa vẫn luôn nghiêm mặt, khiến cô ta cũng không tìm được cơ hội.
Chủ nhiệm Hách thấy mọi người đều đến đông đủ, nói: “Cuộc họp ngày hôm nay của chúng ta có liên quan đến vấn đề xử phạt đồng chí Vương Phương.”
Bà ta vừa nói, vừa lôi quyển sổ ghi chép ra: “Liên quan đến biểu hiện công tác của đồng chí Vương Phương tại bộ phận chúng ta có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, có những tình trạng dưới đây: Một là chưa bao giờ tích cực chủ động làm việc với tổ chức. Hai là không nghe theo sắp xếp của lãnh đạo. Ba là thường xuyên ở trong văn phòng làm việc không liên quan đến công tác… Sáu là vượt cấp báo cáo, dẫn đến nội bộ tổ chức xuất hiện hiểu lầm.”