Chủ nhiệm Hách liệt kê sáu tình trạng lớn ra, cuối cùng bảo: “Cho nên, thông qua sự cân nhắc trên tổ chức, sắp xếp dành cho một đồng chí như vậy chính là miễn chức vụ cán sự ở hội phụ nữ. Bây giờ bắt đầu biểu quyết trong nội bộ.”
Quyết định này khiến Vương Phương đứng phắt dậy trong sự kinh ngạc: “Chủ nhiệm Hách, các bà không thể làm như vậy được, tôi, tôi phải đi lên huyện…”
“Đi lên huyện tìm chủ nhiệm Tiết cũng vô dụng. Chủ tịch Nhậm đã nói, công xã Bắc Hà chúng ta có thể tự mình sắp xếp.” Chủ nhiệm Hách nghiêm mặt nhìn về phía cô ta.
Nước mắt của Vương Phương lập tức chảy ra.
Khỏi phải nói, thấy bộ dạng này của một cô gái nhỏ cũng rất đáng thương, nhưng Tô Tiểu Tiểu đã không còn bất cứ sự đồng cảm gì nữa.
Ở trong văn phòng này, ngoại trừ Vương Phương ra, cho dù là Đinh Mẫn hay là Trình Hiểu Hồng đều là những người có bối cảnh. Nhưng cho dù là Trình Hiểu Hồng hay là Đinh Mẫn, đều không lợi dụng bối cảnh của mình để làm ra những chuyện gây hại đến cô. Có lẽ đã từng làm, nhưng không thành công, mà cái này không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Tô Tiểu Tiểu cũng không có khả năng giữ lại một tai họa ngầm, trong tương lai chuyện mà cô muốn làm còn rất nhiều, nếu cứ có người tới gây phiền phức thì thật không tốt.
Hơn nữa đối với hành vi cứ có chuyện gì cũng đều báo cáo lên trên này, cũng khiến Tô Tiểu Tiểu rất phản cảm. Cô đã cho Vương Phương cơ hội, công việc ở hội phụ nữ nhiều như vậy, chỉ cần cô ta có suy nghĩ tiến bộ một chút, đều có thể tìm được một đống công việc để làm, từ từ biểu hiện cho những người khác thấy. Nhưng cô ta lại bền bỉ lựa chọn dựa vào dì lớn làm cán bộ của mình để gây tổn hại lợi ích của người khác.
Cái này không thể nhịn được.
Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn cũng có hơi bất an. Bởi vì những chuyện mà chủ nhiệm Hách đã nói đó, trước đây các cô cũng đã làm. Lúc này các cô lại cảm thấy rất may mắn vì sau đó đã thay đổi thái độ, bằng không lúc này kết cục của Vương Phương, có khả năng cũng chính là kết cục của các cô.
Chủ nhiệm Hách nói: “Chúng ta mở cuộc họp công bằng công khai, mọi người giơ tay biểu quyết, người đồng ý với quyết định này thì giơ tay.”
Nói xong, bà ta giơ tay đầu tiên. Nhìn thấy bà ta giơ tay, những người khác đương nhiên cũng đều giơ tay mà không hề do dự một chút nào.
Vương Phương nhìn những cánh tay giơ lên này với đôi mắt ướt nhòe, trong lòng lập tức vô cùng hoang mang. Bản thân cô ta biết, người bị đuổi ra khỏi tổ chức, sẽ để lại vết nhơ trên hồ sơ, sau này muốn tìm công tác có thể diện là chuyện rất khó.
Chủ nhiệm Hách cũng không quan tâm cô ta nghĩ nhiều như vậy, đứng dậy nói: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Vương Phương hãy bàn giao công việc trong tay với Đinh Mẫn, ngày mai có thể không cần đến nữa.”
“Tôi không phục.” Vương Phương nói với vẻ mặt không cam tâm: “Bọn họ cũng lười biếng như tôi cơ mà.”
Một chút cảm giác thông cảm vì đồng cảnh ngộ cuối cùng trong lòng Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn đó cũng mất sạch. Người nào cũng trợn mắt lên nhìn: “Bây giờ chúng tôi mỗi ngày đều bận rộn, chỉ có một mình cô là không làm việc thôi.”
“Đúng đó, cô nhìn thấy chúng tôi nhàn rỗi lúc nào hả, ngược lại bản thân cô ngày nào cũng ngồi ở đó chải tóc.”
Vương Phương tức giận nói: “Không phải tôi không làm, mà là cô ta, chính cô ta không sắp xếp việc cho tôi.” Cô ta chỉ vào Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mơ hồ nhìn chủ nhiệm Hách: “Chủ nhiệm Hách, công việc ở văn phòng chúng ta còn cần cháu sắp xếp sao?”
Chủ nhiệm Hách cũng bị Vương Phương chọc cho tức cười, đều là cán sự, vậy mà Vương Phương lại đợi Tô Tiểu Tiểu sắp xếp công việc cho cô ta. Cái cớ này thật đúng là biết tìm đấy. Để đổ hết tội lỗi cho Tô Tiểu Tiểu, mà Vương Phương này cũng quá không biết cân nhắc.
Bà ta cũng chẳng muốn để ý làm gì: “Trên tổ chức đã đưa ra quyết định này rồi, cô cứ làm theo sắp xếp đi. Nếu như không phục, có thể đi tìm chủ nhiệm Tiết, dù sao dì cả của cô cũng rộng lượng mà.”
Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn lập tức cười trộm.
Suy cho cùng cũng là một cô gái trẻ tuổi, bị nói như vậy khiến trên mặt Vương Phương cũng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng xách túi của mình chạy đi, cũng không nói đến chuyện bàn giao công việc.
Nhìn thấy thái độ này của cô ta, chủ nhiệm Hách lại tức giận.
“Đinh Mẫn, cô tiếp nhận công việc trong tay cô ta, có gì khó khăn không?”
Đinh Mẫn nhanh chóng đáp: “Không không không, trong tay cô ta cũng không có công việc gì, tôi đều biết cả.”