Tô Tiểu Tiểu đáp: “Không sai, em đi tìm Thôi Hướng Bắc đấy, đội trưởng Quách cũng ở đó. Đội trưởng Quách nói phải điều tra nguyên nhân đánh nhau, em nói khỏi cần điều tra, đều cho đi hốt phân người hết. Hay là, các anh muốn điều tra cho rõ trước rồi lại đi hốt phân người sau?”
Hai anh em nhanh chóng lắc đầu, nhưng đều mang vẻ mặt đau khổ. Bọn họ không muốn làm việc này. Việc này đều do các thành phần xã viên không tốt đó đi làm. Bọn họ chính là bần nông mười tám đời, rất trong sạch!
Tuy rằng Lý Xuân Hoa coi thường con trai mình, nhưng cũng cảm thấy loại chuyện dọn phân người này rất không tốt, mới nói: “Con gái, thật sự phải đi hốt phân người sao?”
“Nhất định phải hốt, đây cũng là cho các anh con một bài học kinh nghiệm. Bây giờ nhà chúng ta đã là tình hình gì rồi, mà bọn họ còn không thèm để tâm đến chút nào nữa. Còn ở bên ngoài rước thêm thị phi. Phụ nữ nhà chúng ta đều tích cực tiến lên, bọn họ thân là đàn ông, không tiến bộ còn chưa nói, lại còn ở bên ngoài kéo chân phụ nữ chúng ta. Lần này là đánh nhau, lần sau có còn học người ta đi làm ra chuyện trộm gà trộm chó hay không?”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ bất an trong lòng.
Lý Xuân Hoa cảm thấy con gái nói rất có lý. Bọn họ thân là phụ nữ trong nhà họ Tô, vì gia đình mà thật sự không dễ dàng gì, vẫn là nên dạy dỗ một trận đi: “Hai đứa tụi bây đi hốt phân đi, sau này nhớ đừng gây chuyện nữa. Có sức lực đó thì làm nhiều việc hơn cũng được. Đúng rồi, trưa mai khi ăn cơm đừng có về. Tự tụi bây mang bát ra ngoài ăn đi, tránh cho ám mùi làm mẹ không ăn được cơm.”
“…”
Mặc kệ hai anh em có bằng lòng hay không, thì sáng ngày hôm sau, đều đi đến kho hàng đại đội cầm thùng phân đi hốt phân. Khi ở kho hàng còn đụng phải Thôi Hướng Bắc.
Khác với bọn họ, Thôi Hướng Bắc trang bị võ trang toàn diện, đeo bao tay, mũi cũng được khăn quàng cổ bao lại, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, tâm trạng uất ức của Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ lập tức tốt hẳn lên.
Tô Nhị Trụ cười đắc ý: “Cho cậu biết sự lợi hại của em gái tôi, dám bắt nạt người nhà họ Tô chúng tôi, bọn tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Thôi Hướng Bắc nhìn anh ta đầy khinh thường, cảm thấy thế này thật không giống bộ dáng của đàn ông, dựa vào con gái mà còn kiêu ngạo như vậy. Còn cả cán sự nhỏ kia nữa, anh nhất định phải cho cán sự nhỏ đó biết, anh cũng không để mặc cho người uy hiếp như vậy.
…
Đại đội Đại Kiều Loan chính đội sản xuất rất lớn, hố xí có đến mười mấy cái, người trong toàn bộ đội đi nặng đi nhẹ đều ở nơi này hết, nên lượng công việc cũng không phải lớn bình thường thôi đâu.
Trước đây việc này vẫn luôn do những thành phần không tốt ở trong đội làm, nhưng cũng không giới hạn cho bọn họ làm đến khi nào, cho nên người ta đều là mỗi ngày làm một chút.
Nhưng đám người Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ thì khác, vì không muốn làm công việc này nên hoàn thành sớm một chút. Bọn họ ra sức làm việc, mới ngày đầu tiên đã vừa mệt vừa choáng.
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả Thôi Hướng Bắc được trang bị toàn diện cũng thối đến không ăn nổi thứ gì. Buổi tối cũng không đi bắt thú rừng nữa, cứ nghĩ đến ăn là muốn nôn.
Ngày thứ hai lại dội nước không ngừng.
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nhìn thấy bộ dáng này của Thôi Hướng Bắc, lập tức thấy vô cùng sung sướng. Bọn họ không dễ chịu gì, nhưng sau khi nhìn thấy Thôi Hướng Bắc cũng không dễ chịu, là bọn họ lại vui.
Thôi Hướng Bắc nói: “Có cái gì hay mà vui, một mình tôi làm, còn nhà các anh là hai anh em cùng làm, nói ra cũng là các anh chịu thiệt.”
Hai anh em vừa nghe đã tức muốn hôn mê.
Tuy rằng Thôi Hướng Bắc cà lơ phất phơ, nhưng tốt xấu gì cũng là từ đại viện bước ra, có thế nào cũng có chút đầu óc, nhìn thấy hai anh em này không có não, anh lại nghĩ đến cán sự nhỏ thông minh kia. Cán sự nhỏ đó lợi hại quá, tạm thời anh không có cơ hội để cô chứng kiến sự lợi hại của mình, nhưng đối với hai anh em này thì vẫn có cách.
Vì thế anh cố tình bảo: “Nói thực ra thì ba người chúng ta cùng chịu thiệt. Các anh tìm tôi gây chuyện cũng có nghĩa lý gì, đến cuối cùng, vẫn là cùng nhau chịu khổ thôi, anh làm thế hoàn toàn chính là đả thương địch thủ năm trăm, còn mình tổn thất một nghìn.”
Tô Nhị Trụ đáp: “Chúng tôi không có văn hóa, không nghe hiểu lời cậu nói.”
“… Chính là nói các anh vì hại tôi, ngược lại, tự tạo thành sát thương gấp đôi cho chính mình, là không đáng giá, lần này hiểu chưa?”
Tô Tam Trụ khẽ hừ một tiếng: “Cậu đừng hòng lừa chúng tôi nữa, chúng tôi không ngu như vậy đâu.”