Bình thường bọn họ nể mặt tình thân nên không tiện quản người cùng đội, nhưng bọn họ không quen người ở trên sân khấu nên vẫn có thể ra mặt được.
Tô Nhị Trụ thấy tư thế này thì suýt thì không diễn được nữa. May mà người của đoàn dân quân đã ngăn lại, duy trì tốt trật tự, và đồng chí Lý Xuân Hoa vẫn đang diễn nên Tô Nhị Trụ mới cứng rắn tiếp tục diễn.
Anh ta hơi không phục, vợ của mình mà, xen vào việc của người khác cái gì. Bọn họ dựa vào đâu mà đòi đánh anh ta.
Sau khi một câu chuyện kết thúc, Tô Tiểu Tiểu đã ra lên sân khấu để giải thích: “Khi nãy tôi có nhìn thấy một đồng chí rất chính nghĩa, chuẩn bị lên sân khấu để giải cứu Tiểu Ngọc. Đây là sự hiểu nhầm đẹp đẽ, vừa rồi chỉ là diễn viên. Nhưng mọi người có thể chính nghĩa như vậy cũng hoàn toàn hiếm có. Trong thực tế, có rất nhiều cô gái giống như Tiểu Ngọc. Nếu mọi người gặp phải, hy vọng cũng có thể giúp đỡ bọn họ như đã làm với Tiểu Ngọc. Chắc chắn sẽ không có các đồng chí của đoàn dân quân cản mọi người đâu.”
Bên dưới có người cười rộ lên, cũng có những cô gái lén lau nước mắt.
Chủ nhiệm Hách cũng nói: “Nếu thường ngày mọi người có lòng chính trực như vậy, đội của mọi người sẽ bớt đi những cô gái có mệnh khổ như Tiểu Ngọc. Đừng trở thành anh hùng lúc này nhưng lại là một kẻ hèn nhát khi bình thường.”
Những người đàn ông kia đều bối rối đến không nói nên lời.
Câu chuyện phía sau, mọi người đã lý trí hơn nhiều, tuy cũng có phẫn nộ nhưng không xông lên sân khấu.
Đặc biệt là ở vở sau, đứa con trai và con dâu bất hiếu cũng coi như đã được tẩy trắng. Còn những đứa trẻ mồ côi đã nhận được rất nhiều sự trợ giúp.
Sau khi buổi diễn kết thúc, các diễn viên đã cùng nhau lên sân khấu. Tô Tiểu Tiểu nhân cơ hội khen bọn họ: “Đồng chí Lý Xuân Hoa là một người mẹ chồng tốt thương yêu con dâu. Đồng chí Tô Nhị Trụ là một người chồng tốt biết tôn trọng vợ. Đồng chí Tống Ngọc Hoa là một người phụ nữ thời đại mới tự lập tự cường.”
Lý Xuân Hoa, Tô Nhị Trụ, Tống Ngọc Hoa: “…”
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục giới thiệu: “Đồng chí Lưu Tam Bà, đồng chí Lưu Xuân Sơn và đồng chí Tiêu Quế Hoa là một gia đình hòa thuận.”
Tiêu Quế Hoa và Lưu Xuân Sơn mỗi người khoác một cánh tay của Lưu Tam Bà, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Còn hai em trai của Trần Ngân Hoàn và cả Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thảo Nhi đều được thím Ngưu và những người khác ôm vào lòng cũng rất hòa thuận vui vẻ.
“Hy vọng trong thực tế, mọi người đều có thể giống bọn họ, khiến xung quanh chúng ta đều ngập tràn dịu dàng và yêu thương. Yêu thương trẻ em và phụ nữ, yêu thương người già neo đơn, chúng ta hãy cùng nhau làm nhé.”
“Nói hay lắm!” Chủ nhiệm Hách phấn khích vỗ tay. Mọi người cũng vỗ tay theo. Trong tiếng vỗ tay, một vài cảm xúc được kéo dài lặng lẽ.
Buổi diễn đầu tiên này khiến chủ nhiệm Hách rất hài lòng, đặc biệt là phần lời kết của Tô Tiểu Tiểu nói rất đúng chỗ.
Yêu thương trẻ nhỏ và phụ nữ, yêu thương người già neo đơn, chúng ta hãy cùng nhau làm nhé. Chủ nhiệm Hách cảm thấy đây chính là người sinh ra để làm công việc của hội liên hiệp phụ nữ.
Khi đi về, chủ nhiệm Hách lại hỏi Tô Tiểu Tiểu: “Bình thường cháu làm việc gì ở đội?”
Trước đó bà ta không suy nghĩ gì, bây giờ có chút dự định nên đương nhiên phải tìm hiểu thêm.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Hằng ngày cháu dạy học cho trẻ con trong đội, tối đến thì xóa mù chữ cho mọi người.”
“Hóa ra là người có học thức.” Chủ nhiệm Hách nói.
Tô Tiểu Tiểu đáp: “Cháu có bằng tốt nghiệp cấp hai, với lại bình thường cháu thích tự học thêm kiến thức nên cháu có thể làm được những công việc như thế này.” Nói xong thì đưa mắt nhìn Lý Xuân Hoa ở bên cạnh.
Tốt nghiệp cấp hai, trình độ học vấn không hề thấp. Có nhiều đội trưởng chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi.
Lý Xuân Hoa không dám nói bừa trước mặt các cán bộ công xã, lúc này nhận được tín hiệu của con gái, bà lập tức nói: “Con gái tôi còn đứng thứ ba toàn trường nữa cơ.”
Điều này khiến chủ nhiệm Hách càng thêm ấn tượng. Trình độ học vấn không thấp, thành tích lại tốt, là người có năng lực, ngoại hình cũng không xấu xí chút nào. Bà ta hỏi: “Gia đình thì sao?”
Lý Xuân Hoa nói: “Mười tám đời bần nông.”
Lý lịch chính trị nổi trội. Lại thêm một ưu điểm.
Chủ nhiệm Hách âm thầm ghi nhớ nhưng không nói gì thêm với Tô Tiểu Tiểu. Trước khi chưa đưa ra quyết định với một vài chuyện, bà ta không thể nói trước điều gì.
Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Không ai trong nhà họ Tô ăn cơm trước, tất cả đều đang chờ mọi người về cùng ăn.