“Cảm ơn lãnh đạo đã cho tôi cơ hội được chia sẻ công việc với mọi người, theo như sự dạy bảo của chủ nhiệm Hách, chúng ta đều là các chiến hữu trên cùng một chiến tuyến, tôi rất hy vọng được cùng mọi người tiến bộ. Lúc trước mọi người hỏi tôi, tại sao lại muốn phát triển hình thức biểu diễn giáo dục. Không biết mọi người có từng xóa mù chữ cho bà con không. Trước khi làm công việc của hội phụ nữ, tôi đã xóa mù chữ cho đại đội của mình. Khi đó, tôi phát hiện có rất nhiều người không biết chữ, viết thư cũng phải nhờ người viết hộ đọc hộ. Thưa các đồng chí, với tình hình này, họ có thể đọc hiểu và kiên nhẫn đọc các văn bản tuyên truyền của chúng ta ư?”
Biết được trước đây chủ tịch Nhậm cũng từng giáo dục cho người dân, Tô Tiểu Tiểu thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội này cô đã tiện thể nói ra lý lịch của mình. Các đồng chí bên dưới đều gật đầu đồng ý. Mỗi lần bọn họ đi tuyên truyền văn bản, bà con đều ngồi không yên, có người còn không chịu được mà ngủ luôn.
“Các vị đồng chí chắc hẳn đã từng thấy cảnh tượng rất nhiều bà con đi bộ mười mấy cây số đến công xã để xem phim tập thể. Hơn nữa, sau khi xem xong, bao nhiêu năm sau vẫn có thể kể lại nội dung của phim…”
Nghe thấy thế, các đồng chí bên dưới không nhịn được mà cười rộ lên. Mọi người hiểu rất rõ, muốn nói những người dân ấy ngờ nghệch ư, người ta thậm chí có thể nói vanh vách lời thoại của diễn viên trong phim cơ mà.
Tô Tiểu Tiểu ở trên bục phát biểu tiếp tục nói: “Nói đến đây, có lẽ trong lòng mọi người cũng rõ. Nếu muốn để giáo dục đạt được hiệu quả, chúng ta vẫn nên thuận theo nhu cầu của người dân. Bọn họ thích xem kịch thì chúng ta diễn cho họ xem. Không chỉ chúng ta diễn, chúng ta còn phải để người dân diễn nữa. Không chỉ để họ nghe không, còn phải để họ dùng mắt xem mới càng chú tâm cảm nhận. Tất nhiên, tôi cảm thấy ở đây không chỉ giới hạn ở mỗi hình thức biểu diễn, mọi người phải dựa theo hình tình thực tế của công xã mình để sắp xếp. Nhưng hôm nay tôi sẽ chủ yếu nói về biểu diễn, trước tiên tôi xin giới thiệu đơn giản về kế hoạch biểu diễn của chúng tôi. Thứ nhất căn cứ nhu cầu để bố trí tình tiết câu chuyện… Tiếp đến là chọn diễn viên…”
Mọi người ở bên dưới ghi chép lại. Bây giờ, bọn họ đã bất giác quên đi chuyện Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là một cán sự công xã như bọn họ.
“Nói đến đây, tôi xin nhấn mạnh một điểm, chúng ta phải thật sự cầu thị, hiểu rõ nhu cầu của cơ sở địa phương của mình. Điểm này là tiền đề để làm công tác biểu diễn.”
Mọi người lại viết ra mấy chữ “thật sự cầu thị” vào vở.
“Sau khi biểu diễn, không thể có hiệu quả nhanh chóng ngay lập tức, sẽ có vài người muốn thử thách giới hạn của pháp luật, trước đây không hiểu luật, hiện tại sau khi tuyên truyền giáo dục thì đó là cố tình vi phạm. Chủ nhiệm Hách đã từng nói tại sao dám bắt người? Bởi vì hội liên hiệp phụ nữ chúng ta chính là tổ chức bảo vệ quyền và lợi ích của các đồng chí nữ chân yếu tay mềm, là tổ chức được công nhận bởi nhà nước và đồng chí chủ tịch. Bất kỳ thế lực và cá nhân nào cản đường chúng ta thì đều là kẻ thù của chúng ta. Đối diện với kẻ thù, chúng ta có được hèn nhát không? Nhất định phải xắn tay áo lên để đấu. Để họ biết rằng, phụ nữ thời đại mới đã đứng lên rồi!”
“Nói hay lắm!” Tô Tiểu Tiểu vừa nói xong, chủ tịch Nhậm đã vỗ tay. Người bên dưới cũng nhiệt liệt vỗ tay. Tô Tiểu Tiểu cúi người với mọi người rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi về chỗ ngồi của mình.
Chủ tịch Nhậm hiếm lắm mới cười nói: “Đồng chí Tô Tiểu Tiểu nói rất hay. Làm công việc của hội phụ nữ phải hiểu quần chúng mới có thể triển khai công việc tốt hơn, đồng thời cũng phải động não hơn để linh động cách làm việc. Quan trọng nhất là, chúng ta phải có quyết tâm đấu tranh với tất cả các thế lực xấu xa. Về điểm này, công xã Bắc Hà quả thực đã làm rất tốt. Tôi đề xuất các đồng chí thuộc hội liên hiệp phụ nữ của các công xã có thể cử người đến công xã Bắc Hà để học hỏi, đích thân quan sát cách làm việc của họ. Hội liên hiệp phụ nữ huyện sẽ gọi cách làm này là ‘hình mẫu Bắc Hà’.”
Các đồng chí hội phụ nữ ngồi dưới lại thêm một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người ngưỡng mộ nhìn Tô Tiểu Tiểu, được chủ tịch Nhậm công nhận thực sự là điều hiếm có.
Chủ nhiệm Tiết mím chặt môi, mặt mày khó chịu. Nói một cách máy móc thì ai chẳng nói được. Vương Phương nhà bà ta đến đây cũng có thể nói được, Vương Phương là người có trình độ học vấn cấp ba cơ đấy.