Nghe Tô Tiểu Tiểu nói vậy, các xã viên không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhìn miếng thịt Tô Tiểu Tiểu cầm trong tay liền bắt đầu hoa mắt.
Lúc trước không mong gì, nhưng bây giờ cán sự Tô đã nói sẽ cho mọi người nếm thử thức ăn mặn. Mọi người đều được ăn, vậy miếng thịt trong tay Tô Tiểu Tiểu sắp được vào miệng rồi. Bọn họ lập tức không nén nổi nữa rồi.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu đi, các xã viên biết việc này đã bắt đầu nói tin này cho các xã viên khác.
“Biết gì không? Cán sự Tô đã dùng tháng lương đầu tiên để mua thịt ăn mừng cùng mọi người đấy.”
“Thật không? Có thịt mà còn cho chúng ta ăn một miếng ư?”
“Ừ, cán sự Tô là người tốt. Có tháng lương đầu tiên liền nhớ đến chúng ta.”
Thế là lúc Tô Tiểu Tiểu bước vào cổng nhà họ Tô, mọi người đã biết Tô Tiểu Tiểu mua thịt cho cả Đại Kiều Loan. Tuy chỉ có một cân… nhưng mọi người lại không thấy ít, ngược lại còn cảm thấy Tô Tiểu Tiểu hào phóng.
Đừng nói là một cân thịt, nếu nhà ai có thịt, một miếng cũng không nỡ đem đi cho. Tô Tiểu Tiểu chỉ là một cán sự, công xã không phát phiếu thịt. Phiếu mua một cân thịt này khó tìm lắm.
Vì một cân thịt này, không biết đã tốn biết bao nhiêu sức rồi. Nhà họ Tô không biết chuyện Tô Tiểu Tiểu sẽ chia thịt cho mọi người, thấy Tô Tiểu Tiểu xách theo thịt và túi vải trở về, nhà họ Tô đang định đi làm đều không đi nữa mà lại vây quanh Tô Tiểu Tiểu đi vào nhà.
Tống Ngọc Hoa tự giác cầm lấy túi cho Tô Tiểu Tiểu, kết quả lần này đã bị Lâm Tuyết Cúc giành trước: “Em gái, nào nào nào, để chị cầm cho.”
Tống Ngọc Hoa bĩu môi.
Lý Xuân Hoa chen vào, đẩy con dâu sang một bên, giật lấy túi của con gái mình, “Đến lượt cô à? Đây là con gái ruột của tôi đấy! Có bản lĩnh thì cô đẻ một đứa đi.”
Lâm Tuyết Cúc: “…”
Cầm lấy túi, Lý Xuân Hoa lại cầm tiếp thịt.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Thịt này là để lát nữa đem đến nhà ăn rồi bảo đầu bếp Ngưu nấu ra mỡ rồi cắt miếng, để đó để chia cho mọi người ăn.”
Cả nhà họ Tô: “…”
Lý Xuân Hoa quýnh lên: “Thịt ngon như vậy sao lại cho người khác ăn? Làm gì vậy? Chúng ta tự đến nhà ăn nấu thì ngon biết bao.”
Tô Tiểu Tiểu không nói gì, lấy từng món đồ một từ trong túi để ra ngoài.
Những món đồ này không là gì với Tô Tiểu Tiểu nhưng đối với người khác thì tất cả đều là thứ quý giá. Nào là bột mì, đường đỏ, bột sắn, còn cả bánh ngô, vải vóc… Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu lấy hộp cơm nhôm của mình ra ngoài, mở ra cho mọi người xem.
Cả một hộp toàn những miếng thịt kho tàu to. Mọi người nhìn đến nỗi nuốt nước bọt liên tục. Lý Xuân Hoa nhìn đến trợn cả mắt.
“Ôi, con gái, sao con mua nhiều thế hả?” Bà ta đẩy hết mọi người qua một bên, “Đứng xa ra, tất cả đều do con út nhà tôi mua, không liên quan gì đến các người.”
“…” Mẹ tàn nhẫn quá.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu chia đồ.
Bột mì và bột sắn giữ lại cho trẻ con trong nhà ăn, đặc biệt là Tiểu Mễ Lạp vẫn đang còn nhỏ.
Tiểu Mễ Lạp được sinh ra trong nạn đói, Tống Ngọc Hoa không có sữa nên con không đủ dinh dưỡng, bây giờ đã hơn một tuổi rồi nhưng đứng cũng đứng không nổi, cả người yếu ớt.
Tống Ngọc Hoa cảm động rớt nước mắt
Cô đưa thuốc lá sợi cho Tô Thiết Sơn hút. “Biết cha thích cái này, hút tỉnh người nên con lấy một ít.”
Tô Thiết Sơn xúc động ngại ngùng: “Tốn tiền làm gì? Cha hút thuốc ít cũng không sao.”
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn như nhận lấy báu vật, sau đó cẩn thận ngửi mùi thuốc lá sợi: “Thuốc tốt.”
“Tất nhiên, con nhờ đồng chí ở cơ quan huyện mua đấy.”
Tô Thiết Sơn càng xúc động hơn, chưa bao giờ ông ta được hưởng thụ đãi ngộ này trong đời nên vội vàng lấy giấy cẩn thận gói thuốc lá lại.
Ngoài ra bánh ngô thì đưa cho mẹ cất, khi nào đói thì có thể lót dạ. Bình thường Lý Xuân Hoa thích diễn kịch, bây giờ không cần diễn nhưng lại hơi rưng rưng nước mắt: “Sao lại nhớ đến mẹ thế hả? Cha mẹ lớn tuổi rồi, ăn ít cũng không sao.” Nói xong thì cầm hai cái đưa cho cháu trai cháu gái ăn làm hai chị em Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thảo vui lắm, ăn đến nỗi trong miệng toàn là bột.
Tô Tiểu Tiểu lại lấy đường đỏ rồi cũng đưa cho Lý Xuân Hoa, sau này để phụ nữ trong nhà uống nhiều hơn.
“Tối nay nhà ta ăn thêm món thịt kho tàu này. Còn một cân thịt kia thì để đem đến nhà ăn chia cho cả đội.”
“Thịt ngon như vậy, sao lại cho người ta ăn? Nhà ta ăn thì tốt biết bao.” Lý Xuân Hoa tiếc nuối bảo vệ miếng thịt. Mặc dù thịt trong bát rất nhiều, đủ cả nhà ăn, nhưng cứ thấy đau lòng cho một cân thịt này.