Tô Tiểu Tiểu nói: “Con có thể vào làm ở công xã cũng coi như nhờ người dân đội ta ủng hộ. Dùng tháng lương đầu tiên để mua thịt sẽ khiến mọi người rất vui.” Một cân thịt lợn bằng mấy điểm thánh mẫu, nhưng đổi ra để cho những người này ăn sẽ được quy vào làm việc tốt, cô có thể thu được càng nhiều điểm thánh mẫu hơn, chỉ lời chứ không lỗ.
Điều quan trọng nhất là chủ tịch Nhậm nói sẽ đến thăm công xã thì chắc chắn sẽ về nông thôn. Mà Đại Kiều Loan lại là nơi khởi đầu cho hoạt động biểu diễn nên rất có thể bà ấy sẽ đến đây thăm. Những người này đã ăn thịt của cô thì hiển nhiên sẽ nói năng mềm mỏng hơn.
Suy cho cùng thời thế khác nhau, đổi lại là tương lai, đừng nói là một cân thịt lợn, có là một con lợn cũng không có được lợi ích to lớn như thế này.
Tất nhiên cũng chỉ có trong lòng cô mới rõ những chuyện này, còn ngoài miệng vẫn phải giải thích rằng: “Hình tượng của nhà ta trong đội quá tệ, dù gì con bây giờ cũng là cán sự công xã rồi, phải chú ý hình tượng. Cho đi một cân thịt sẽ cải thiện hình ảnh cho nhà chúng ta.”
“…”
Nghe Tô Tiểu Tiểu nói vậy, Tô Thiết Sơn lên tiếng: “Tặng đi, nhà chúng ta ăn thịt thì cũng phải cho người ta ăn chút canh thịt.”
Lý Xuân Hoa lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, chuẩn bị lát nữa lúc đi làm sẽ tặng trước mặt mọi người.
Những người còn lại thì chăm chú vào số thịt trong hộp cơm của Tô Tiểu Tiểu.
Lý Xuân Hoa không vui nói: “Nhìn cái gì? Tối về rồi ăn! Chỉ biết ăn ăn ăn, chính vì mấy đứa làm hỏng hình tượng của nhà ta nên mới đành phải cho đi một cân thịt đấy!”
Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ, Tô Tam Trụ: “…” Người hay làm ầm ĩ nhất không phải là mẹ hả? Tất nhiên, mẹ có cha chống lưng, bây giờ còn có thêm hai em gái, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe, không dám cãi lại.
Trong túi vẫn còn lại một ít vải may đồ, Lâm Tuyết Cúc nhìn chằm chằm vào nó. Tô Tiểu Tiểu mặc kệ cô ta và đưa cho Lý Xuân Hoa cất đi, đợi cuối năm rồi may đồ cho cả nhà: “Không thể thiếu phần của chị dâu hai được, chị ấy đối tốt với con, lúc trước may đồ cho con, con đã hứa với chị ấy rồi.”
Bây giờ Lý Xuân Hoa rất coi trọng lời Tô Tiểu Tiểu nói, không ý kiến gì mà đáp: “Biết rồi biết rồi, chắc chắn sẽ có phần nó.”
Tống Ngọc Hoa lại cảm động nhìn Tô Tiểu Tiểu, cho rằng em chồng thực sự đối tốt với cô ta quá. Vì em chồng, cô ta cũng phải dũng cảm quản chồng mình, không để anh ta ra ngoài gây chuyện, phải bắt anh ta làm một người chồng ngoan ngoãn.
Lâm Tuyết Cúc giương mắt nhìn: “Em út, còn chị, còn chị?”
Tô Tiểu Tiểu nói: “Chị dâu, nhà chúng ta áp dụng phân chia theo sức lao động, chị hai có công với em nên mới có thưởng. Khi nào chị cũng có công thì em cũng tuyệt đối sẽ không nhập nhằng nước đôi. Sấp vải này cứ để ở chỗ mẹ, bao giờ em thấy chị cống hiến thì có thể may bất cứ lúc nào.”
Lâm Tuyết Cúc: “…Cống hiến cái gì?”
Tô Đại Trụ nhìn em gái của mình, ánh mắt mong đợi, dường như đang gào thét rằng em gái, em hãy khiến cô ta đối xử tốt với anh, nghe lời anh.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Cống hiến sức lao động hoặc trí tuệ của mình để đem lại lợi ích cho cái nhà này.”
“…”
Cả buổi chiều, các xã viên của đội sản xuất Đại Kiều Loan đều ngồi không yên, bọn họ đang nói về chuyện ăn thịt tối nay.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lý Xuân Hoa đưa thịt đến nhà ăn và nói là do Tô Tiểu Tiểu nhớ đội đã lâu chưa ăn thịt nên nhiều lần trải qua gian khổ, cố gắng nghĩ cách, cuối cùng đã có được phiếu thịt, cô còn cố tình xin nghỉ phép để đi huyện mua thịt.
Nói chung, qua lời kể của Lý Xuân Hoa, để có được miếng thịt này là vô cùng khó khăn. Bây giờ miếng thịt này đã để ở nhà ăn, tối sẽ cắt miếng, làm thành mỡ lợn rồi nấu với cháo ngô để mọi người ăn. Đã quá lâu rồi mọi người chưa được nếm vị đồ mặn.
Hồi trước đội có nuôi lợn, nhưng bắt đầu từ năm ngoái đã không nuôi nổi nữa. Người còn không có ăn thì lấy đâu ra đồ để nuôi lợn. Lợn nuôi không béo nên đội không nuôi nữa, mọi người cũng không được chia thịt nữa.
Nếu không một cân thịt này cũng đâu thể khiến mọi người ngóng trông như vậy.
Cả buổi chiều chỉ nói về chuyện này. Nói mãi nói mãi lại nói đến Tô Tiểu Tiểu, nói cách Tô Tiểu Tiểu đối xử với người dân của đội không còn chỗ nào để nói. Đi ra ngoài mà vẫn nhớ đến mọi người.
Khó khăn lắm mới có được tháng lương đầu tiên, lại mua một cân thịt để mọi người ăn đồ tươi.