[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 33

Khách sạn Lạc Luân được trang trí sang trọng như trong lời giới thiệu.

Thậm chí hai mươi ngày sau trận lụt, các tầng không bị ngập nước vẫn được bảo trì cực kỳ tốt. Bên trong ở rất nhiều người. Những người có nhà bị ngập trên Đại lộ phía Đông đều lánh nạn ở đây.

Vừa bước vào nhà, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, nhưng không ai dám lại gần. Bình An đi theo Phó Trường Dạ lên tầng cao nhất.

Một người phụ nữ mặc đồng phục đặc chủng dẫn cô vào một căn phòng, đồng thời ném cho cô một bộ quần áo, “Trong phòng có phòng tắm.” Nói xong liền đi ra.

Bình An, vào phòng nhìn một chút, mở van nước, trong phòng tắm không chỉ có nước, mà còn là nước nóng nữa!

Sau nhiều ngày, cuối cùng cô cũng được tắm nước nóng, ở trong phòng tắm nửa giờ mới sảng khoái bước ra. Thoải mái a!

Bình An tắm rửa xong đi ra dạo qua một vòng.Nạn dân ở phía dưới, mà toàn bộ ba tầng ở trên cao nhất đều nằm trong tay của Phó Trường Dạ.

Ba tầng lầu, mỗi một tầng đều có người mặc đồng phục lính đánh thuê trấn giữ, hoàn toàn trở thành lãnh địa riêng.

Kể từ khi bước vào khách sạn này, Bình An cảm thấy mình giống như đã bước vào một trò chơi khác vậy. Không chỉ có là nước nóng, còn có quần áo khô, chăn ấm, vật tư vô tận…

Bữa trưa là bít tết, gan ngỗng và súp. Được thực hiện bởi một đầu bếp không kịp rời đi trong cơn bão. Còn có hai cái máy phát điện nhỏ nữa. Bình An đều trợn tròn mắt.

Nhai miếng bít tết non mềm và mọng nước, cô thực sự cảm nhận được sự vui sướng khi tham gia trò chơi.

Bình An nghĩ đến trải nghiệm của mình sau khi đến trò chơi, liên tục ăn bánh mì khô và mì gói, quần áo thì không bao giờ khô ráo, bị cướp hết lần này đến lần khác, dầm mưa, liên tục di chuyển chỗ ở…

Họ có đang trải nghiệm cùng một trò chơi không vậy?

Bình An nhìn Phó Trường Dạ đang nhai chậm rãi, lạnh lùng và trang nghiêm bên cạnh, cuối cùng không thể không hỏi: “Thầy Phó, tôi có thể mạo mụi hỏi anh một câu hay không, anh làm sao để được như bây giờ vậy?”

Phó Trường Dạ liếc nhìn cô rồi đặt bộ đồ ăn trong tay xuống: “ Ba ngày đầu tiên đến trò chơi này, tôi đi sưu tập vật tư, thuê lính đánh thuê, mướn luôn ba tầng cao nhất của khách sạn Lạc Luân.”

Nghe thật đơn giản ha. Miễn là bạn có tiền.

Khi Bình An nghe thấy điều này, nước mắt gần như chảy ra. Mẹ nó trước mặt cô là một người chơi nhân dân tệ đó. Người ta là tới cầu sinh, còn hắn là khách du lịch .

“Chuyện gì vậy?” Phó Trường Dạ gặp Bình An không nhúc nhích nhàn nhạt hỏi, “không hợp khẩu vị của cô hả?”

“Không có không có.” Bình An lắc đầu, lập tức nhăn nhăn nhó nhó mà kêu một tiếng Anh Phó.

Một mực kêu người ta là Thầy Phó, cảm giác không có gần gũi tình cảm bằng việc kêu anh.

Phó Trường Dạ giương mắt nhìn về phía Bình An.

“Là như thế này, tình huống vừa rồi ngươi cũng nhìn ra, ta vô tình đắc tội với người họ Diệp kia , cho nên căn bản không dám đi ra ngoài, nơi này ngươi có chỗ ở rộng rãi như vậy, có thể cho ta ở thêm mấy ngày được không?” Bình An xấu hổ xoa xoa hai tay.

Mặc dù hai người họ đã từng làm việc cùng nhau trong trò chơi trước, nhưng họ vẫn không quen biết quá thân.

Phó Trường Dạ nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Xem như cảm tạ cô đã hỗ trợ tôi trong trò chơi lần trước.” Nhìn xem người này so sánh với tên Diệp Trường Phi kia liền nhìn ra được cao thấp. Không hổ là anh em đồng sinh cộng tử trốn ra từ trên du thuyền đầy Zombie.

Bình An đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô đã hào phóng chia sẻ bí mật nhỏ của mình.

“Anh Phó, nói thật với anh, lần này tôi lại nhặt được một đạo cụ không gian.” Nghe vậy, Phó Trường Dạ liền ngẩng đầu nhìn Bình An, “Lại là cô.”

“Đúng á.”

Bình An gật đầu, “Tôi nó cho anh biết, anh có thể không tin nhưng ngay ngày thứ ba tôi đã nhặt được.”

Phó Trường Dạ liếc nhìn Bình An, “Diệp Trường Phi vì điều này mà đuổi theo cô sao?”

“Không, hắn thuần túy là nhân phẩm không tốt, bởi vì thấy tôi xinh đẹp nên thấy sắc nổi lòng tham thôi.”

Bình An làm thấp đi Diệp Trường Phi đồng thời thuận tiện bày tỏ lòng trung thành của cô, “chuyện không gian, tôi chỉ nói cho một mình anh thôi nhưng mà ngay trước thời điểm tôi chạy trốn đã bị họ Diệp kia phát hiện.”

Làm thế nào cô có thể nói với người khác một cách tùy tiện được.

Cô nói với anh ấy về điều đó bởi vì Diệp Trường Phi đã biết về nó. Lỡ như sau này Diệp Trường Phi nói cho anh ấy biết, không bằng tự mình nói cho anh biết thì tốt hơn. Theo sự quan sát của cô từ trò chơi trước, Phó Trường Dạ trông giống như một người sẽ cướp đi không gian của cô.

Hơn nữa, trong điều kiện hiện tại, anh ấy được ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của Thành phố Hải Ly, được đối xử như VVIP.

Là một người chơi nhân dân tệ thực sự … Sự ghen tị của Bình An không thể diễn tả bằng lời.

“Anh Phó, anh có thiếu đồ trang sức đeo chân không? Cái chủng loại luôn luôn may mắn tới nổi lúc nào cũng nhặt được đạo cụ không gian ấy.”

Phó Trường Dạ nhặt khăn ăn lên lau miệng, “Còn có năm ngày trước khi kết thúc trò chơi, bắt đầu từ ngày mai tòa nhà sẽ đóng cửa. Ngoại trừ ba tầng trên, tốt nhất cô không nên đi những nơi khác.”

Còn về vụ trang sức đeo chân anh không suy nghĩ một chút sao?

Bình An mắt lom lom nhìn Phó Trường Dạ rời đi, đầu bếp người nước ngoài bên cạnh cô đi tới nhìn cô với một nụ cười.

Bình An chỉ chỉ cái đĩa trống trước mặt, không quá thuần thục nói

“One more, Please.”

Thời gian ăn tối tuyệt vời đã qua, nằm xuống trong chiếc chăn mềm mại và ấm áp. Bình An dùng khuôn mặt cọ cọ gối nằm, thực sự là quá hạnh phúc.

Người chơi nhân dân tệ độc ác! Mong muốn được ôm đùi của Bình An lại tăng lên.

Thành phố hải Ly Ngày thứ hai mươi sáu.

Bình An bị Phó Trường Dạ gọi vào trong phòng.

“Không gian của cô vẫn có 6 ngăn hả?”

“Ừm.” Bình An gật đầu, nắm lấy cơ hội nói: “Anh Phó, anh xem tôi so với người khác nhiều hơn hai ngăn, anh xác định mình không cần cái trang sức chân ưu tú như vậy sao?”

Phó Trường Dạ liếc nhìn cô sau đó mở một căn phòng nhỏ ở trong phòng.

“Cho những thứ này vào đi.” Một số đồ ăn nén của quân đội, nhiều loại súng và đạn dược, bộ dụng cụ y tế nước ngoài có ký tự màu trắng trên nền đen, xuồng cứu sinh nén đặc biệt, nhiên liệu dễ mang theo …

Đối chiếu với những thứ này, Bình An cảm thấy tất cả những thứ trong không gian của mình đều là rác rưởi. Lấp đầy mọi khoảng trống bằng nguồn vật tư của Phó Trường Dạ, Bình An đột nhiên cảm thấy mình vô cùng giàu có. Hạnh phúc của những người chơi hệ nhân tệ nằm ngoài sức tưởng tượng của những người chơi bình thường.

Bình An nhìn Phó Trường Dạ thật sâu, muốn khắc sâu hình dáng của anh ấy trong tâm trí. Một tay chơi giàu có như vậy, ai lại không muốn ôm đùi một cái.

Phó Trường Dạ:……

Đi theo đại lão hưởng phúc nên Bình An không có chuyện gì để làm, thế là ghé vào bên cửa sổ ngẩn người.

Nhìn thấy ngày càng nhiều xác chết nổi trên mặt nước, cô chợt nhớ đến tình hình hiện tại. Tại sao Phó Trường Dạ cùng Diệp Trường Phi đều muốn phong tỏa tòa nhà. Bây giờ nước ngập không lên tới nổi chỗ của bọn họ, NPC cũng không tới được, vật tư thì dồi dào, ngoại trừ một cái tai hoạ ngầm là bão thì năm ngày cuối cùng này chắc là những ngày dễ chịu nhất.

Đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngày thứ hai mươi bảy ở Thành Phố Hải Ly. Trận mưa lớn kéo dài hơn 20 ngày bỗng nhiên ngừng hẳn.

Nghìn dặm trên đầu, có bầu trời quang đãng, mây xanh thẫm, ánh mặt trời lâu ngày không thấy không chút do dự bao phủ toàn bộ thành phố hải ly.

Những công dân sống sót cảm thấy như họ đang mơ, nhiều người trong số họ rơi vào trạng thái xuất thần rồi sau đó khóc to vì sung sướng.

Trước kia nắng gắt, bọn họ có bao nhiêu khát vọng muốn trời mưa xuống, sau khi mưa to rơi xuống thì bọn hắn đã có nổi sợ hãi khủng khiếp với trời mưa.

Việc này đã hoàn toàn đánh lừa được Bình An, “Anh Phó, chúng ta đã vượt qua trò chơi rồi sao?”

“Nằm mơ đi.” Phó Trường Dạ lạnh nhạt nói.

Tia nắng hiếm hoi rọi vào mặt anh, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió vẫn thổi, khuấy động mặt nước đục ngầu, vỗ nhẹ vào những bức tường còn sót lại.

Bình Luận (0)
Comment