Buổi chiều
Ở bên ngoài, có nhiều người hơn trên những bè gỗ cũng như trên thuyền.
Mọi người bắt đầu phơi quần áo ướt, thu thập bất cứ thứ gì hữu ích trên mặt nước. Mặc dù bầu không khí đau buồn và sợ hãi vẫn bao trùm toàn bộ Thành Phố Hải Ly, nhưng cảm giác chán nản và tuyệt vọng đang dần tan biến.
Bình An đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới. Bức tường bên ngoài sạch sẽ và ngăn nắp của khách sạn Lạc Luân hoàn toàn bị nước mưa làm lốm đốm, có một vết nước rõ ràng đã bị thấm.
Bình An nhìn xem khoảng cách vết nước cách mặt nước khoảng chứng một cái nấm tay liền ngẩn ngươi — mực nước đang xuống thấp sao?
—
Mực nước thực sự đang xuống thấp, mà nó còn đang xuống rất nhanh.
Thành phố Hải Ly ngày thứ 27 trời xế chiều: mặt nước tham chiếu với chiều cao của khách sạn Lạc Luân là 10 tầng.
14:00 chiều: Tham khảo chiều cao của khách sạn ở Lạc Luân mực nước xuống 9,5 tầng.
15:00: Mặt nước hạ xuống mức 8,5 tầng…..
Tốc độ xuống nhanh như vậy nên không tới 19 giờ tối, lũ lụt đã hạ thấp xuống còn có nửa tầng lầu. Nước mưa tích trữ hơn hai mươi ngày chỉ cần có một buổi chiều đã hoàn toàn thối lui.
Sau trận lụt, thành phố là một mớ hỗn độn, tường đổ, lầy lội và mục nát. Những người sống sót len lỏi qua xác chết và bùn đất, đôi mắt tê dại đến trống rỗng, bọn họ như máy móc tìm kiếm vật tư sinh tồn còn sót lại trong đống đổ nát.
Tất cả những điều này giống như một cảnh tượng sau một thảm họa, Bình An nhìn vào dòng chữ màu đỏ được vẽ trên cuốn sổ.
Mới có hai mươi bảy ngày thôi mà?
Buổi tối 8h. Lũ lụt đã rút hoàn toàn.
Người ra ngoài ngày càng nhiều, nóng lòng muốn trở về xem tình hình trong nhà, trong khách sạn Lạc Luân chỉ còn lại rất ít người tị nạn.
Bình An cũng đi xuống. Lúc này thời tiết đã mờ tối, trên đường cái tất cả đều là những nạn dân đang kéo cao ống quần mang theo người nhà đi trên đường.
Tất cả những điều này bình thường đến mức dường như cực kỳ bất thường.
“Đại ca, tôi nói có thể anh không tin, nhưng tôi cảm giác được cái trò chơi này nó muốn nghẹn lại để tung ra đại chiêu đó.”
Bình An khoanh tay rất không có hình tượng đứng tựa ở một bên.
Phó Trường Dạ hơi hơi nhíu mày, “đứng đàng hoàng.”
Bình An vừa bị gọi như thế, lập tức đứng nghiêm.
Bình An đem mấy chữ “muốn ôm đùi” viết thẳng lên trên mặt, đối mặt với Phó Trường Dạ còn nghe lời hơn so với chủ nhiệm lớp thời cao trung.
Ban đêm. Gió lớn thổi khắp nơi. Từ đằng xa truyền đến tiếng vang kịch liệt, lại không có tiếng mưa rơi ban đêm nên hết sức vang dội.
Chuyện gì vậy? Bình An hốt hoảng đứng dậy khỏi giường.
Đêm nay Trăng vô cùng tròn, không chút do dự rải ánh trăng lên Thành Phố Hải Ly. Theo ánh trăng, Bình An nhìn thấy một đường sáng trắng ở chân trời phía xa.
Tiếng động khó hiểu còn đinh tai nhức óc, trong đó đồng thời còn ẩn ẩn có những thanh âm khác.
Lạch cạch –Đó là âm thanh của nước.
Bình An thu hồi tầm nhìn phía xa ánh mắt nhìn xuống dưới, lũ lụt biến mất ban ngày đã quay lại, hung hăng đánh vào mặt tường.
Ngay sau đó, một làn sóng cao hơn mười tầng từ xa đánh tới, vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Ngay cả khách sạn Lạc Luân, nơi đã tiếp ba vị thủ tướng, bốn vị tổng thống và được mệnh danh là tòa nhà kiên cố nhất thành phố Hải Ly, cũng khẽ rung chuyển.
Đây là một cơn sóng thần!
Bí ẩn gây hoang mang cả buổi chiều đột nhiên được giải đáp, Bình An hung hăng tự tát vào mặt mình mấy cái rồi tự mắng mình tại sao lại quên chuyện quang trọng như vậy.
Ngày đầu tiên của trò chơi, tin tức và các biểu ngữ chào mừng đều gợi ý một việc –Thành Phố Hải Ly là một thành phố du lịch ven biển nổi tiếng!
Nước biển lùi lại một cách nhanh chóng chính là điềm báo của sóng thần đang đến.
Bình An nhìn về phía chân trời, “đường trắng” không quá rõ ràng đó, đột nhiên có một dự cảm không lành.
“Anh Phó!”
Bình An chạy ra ngoài, đang định nói với Phó Trường Dạ về phát hiện quan trọng này, nhưng khi cô vừa mở cửa ra đã đã bị hai tên lính đánh thuê cường tráng khiêng đi.
“Ô đại ca?”
“Hai vị đại ca đây muốn làm gì vậy?”
Đôi chân của Bình An bay trong không trung một lúc lâu, ngay cả dép lê cũng rơi ra, nhưng chân cô vẫn không thể chạm đất.
“Các đại ca đây là muốn làm gì, có thể cho tôi một chút gợi ý được không hả?”
Chẳng lẽ Phó Trường Dạ không đưa đủ tiền khiến những NPC này nổi loạn rồi hả?
Bình An đã căng thẳng suốt quãng đường đi cho đến khi cô được nhóm người này khiêng lên mái nhà. Hơn 20 lính đánh thuê bao vây khu vực xung quanh, còn Phó Trường Dạ đang đứng ở giữa với vẻ mặt trang nghiêm.
“Anh Phó!” Bình An kích động chạy tới, chỉ vào trên bầu trời một màn màu trắng kia, “sóng thần! sóng thần đang chạy tới kìa”
Đứng trên mái nhà càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Âm thanh ngày càng gần, nước biển ập vào như bão. Nó đã sắp tới. Nó cao hơn so với tất cả các kiến trúc ở thành phố Hải Ly.
Bình An nhìn đến ngây người. Bọn họ có thể thực sự thoát khỏi một cơn sóng thần như vậy sao ?
Ngay lúc này, có một âm thanh ù ù xen lẫn với âm thanh tương tự như tiếng máy kéo. Một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu đến làm lóa mắt.
Bình An nheo mắt nhìn về phía trước, sau đó trợn tròn đôi mắt.
Bay, con mẹ nó là máy bay đó!
Phần nhô ra khỏi mái nhà của khách sạn Lạc Luân không phải là vật trang trí, mà thực sự có một chiếc trực thăng được giấu trong đó!
Phó Trường Dạ đã thực sự phát huy đến cực hạn lợi thế của những người chơi nhân dân tệ.
“Đuổi kịp.” Phó Trường Dạ nhẹ nhàng nói đánh thức Bình An đang sửng sốt.
Chiếc máy bay cất cánh nhanh chóng và bay lên độ cao hàng trăm mét trước những con sóng vỗ ầm ầm.
Ngoài tiếng máy bay gầm rú, Bình An đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác, các tòa nhà trên bầu trời thu nhỏ lại trước mắt cô, những người sống sót chạy về phía sau như những con kiến.
Những con sóng khổng lồ gào thét, vượt qua bờ biển và những con đập với một sức mạnh hủy diệt. Tất cả các cơ sở và tòa nhà còn sót lại trong thành phố đã bị cuốn trôi dưới sự cướp bóc của những con sóng dữ dội.
Sau cơn sóng lớn, mặt nước hỗn độn, gỗ gãy, ván vụn, xác người và xác động vật khắp nơi, ngay cả khách sạn Lạc Luân được mệnh danh là ánh đèn của thành phố giờ cũng chỉ còn lại đống đổ nát.
Một cái thành phố văn minh đấu đá với tai nạn của thiên nhiên cuối cùng chẳng còn sót lại một chút gì.
Mặt nước còn cao hơn so với ngập lụt lúc trước, cũng không gặp được bất kỳ cái kiến trúc còn nguyên vẹn nào.
Nhìn xung quanh, Thành phố Hải Ly đã hoàn toàn biến thành biển cả.
Thành phố Hải Ly ngày thứ hai mươi tám
Máy bay trực thăng sắp cạn nhiên liệu, không có chỗ hạ cánh nên bọn họ chỉ có thể nhảy dù thoát ra ngoài.
Vào khoảnh khắc nó rơi xuống nước, Bình An nhanh chóng lấy ra chiếc thuyền cứu hộ lúc trước được đặt trong không gian. Trong quá trình, Bình An liếc nhìn những NPC này, có vẻ như họ đã chấp nhận vật phẩm này trong tiềm thức, không có bất kỳ sự ngạc nhiên hay kinh ngạc nào.
Mấy người nhanh chóng ngồi thuyền rời đi nơi này, chạy về phía trước cửa biển. Trên mặt nước khắp nơi đều là thi thể, thẳng đến khi thuyền cứu hộ chạy ra đến cửa biển, cũng khó gặp được một người sống.
Thành phố Hải Ly với dân số 200.000 người đó!
Trên bầu trời chiếu xuống ánh nắng ấm áp
Thi thể một nửa bị ngâm trong nước, một nửa phơi ngoài không khí, bốc mùi hôi thối. Trên mặt nước âm u, dường như chỉ còn lại năm người bọn họ còn sống sót. Tất cả như ngày tận thế.
Con người là động vật sống theo bầy đàn, chủng tộc biến mất, nền văn minh không còn, nỗi sợ vô tri vô giác đã khắc sâu vào gen. Một khi có sự việc xảy rồi thì nổi sợ hãi này sẽ từ trong xương cốt lại phát ra làm người ta chịu không nổi.
Bình An liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn về phía Phó Trường Dạ bên cạnh, “Phó ca ca, anh cảm thấy còn có người sống sao?”
“Ừm.”
“Anh Phó, anh có nghĩ rằng người họ Diệp kia sẽ sống sót không?”
“Không biết.”
“ Anh Phó……”
“Ồn ào.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Phó Trường Dạ vang lên, mang theo một loại lạnh lùng trời sinh.
Bất cứ ai biết rõ về anh đều biết rằng đây dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn. Chính vì sự xa cách và lạnh lùng này đã khiến vô số phụ nữ cuồng si muốn theo đuổi anh nản lòng.