“Anh Phó, tôi hơi sợ.” Cái trò chơi này hơi khác với trò chơi thứ nhất.
Đó là trận chiến giữa hàng chục người sống và 20.000 thây ma, sự mệt mỏi hàng ngày làm người ta không có thời gian để nghĩ nhiều về nó. Nhưng bây giờ hai trăm ngàn người sống đã chết trước mắt cô.
Ngoại trừ âm thanh của gió, khu vực xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ. Cảm giác ập vào quá mạnh mẽ.
Chỉ bằng cách nhìn vào Phó Trường Dạ, cô mới có thể nhắc nhở bản thân rằng tất cả những điều này chỉ là một trò chơi.
Bình An không hiểu được khí chất cao quý và xa cách của anh, vì vậy cô cọ xát vào anh và tiếp tục: “Anh Phó, nhà anh ở đâu vậy?”
“Anh Phó, anh bị lôi cuốn vào trò chơi kỳ lạ này từ khi nào vậy?”
“Anh Phó, anh có biết mỗi lần chơi đạo cụ không gian trong trò chơi đều có vẻ ngoài khác nhau không? Anh có thể đoán được lần này nó thành cái gì không?”
“Phó Ca……”
Bình An giống như một con ong nhỏ, suốt ngày vo ve bên tai, cả ngày không yên tĩnh được một tí.
Phó Trường Dạ nhắm mắt lại, chỉ lặp lại hai chữ —— “ồn ào.”
Thành phố hải ly ngày thứ Ba mươi.
“Anh Phó, anh xem có khéo hai không, trong trò chơi lần trước chúng ta cũng trải qua hai ngày cuối cùng trên thuyền nhỏ đó. Đây có thể xem là duyên phận không?” Trong khi dọn dẹp không gian, Bình An chuyển tất cả các vật tư bên trong ra ngoài và nói với Phó Trường Dạ.
“Không biết sau khi chúng ta rời đi thế giới này còn có tiếp tục hay không. Còn lại đồ dùng giao cho ba vị đại ca ở trên thuyền.”
Phó Trường Dạ nhìn cô từng chút từng chút một lấy đồ đạc ra khỏi không gian, không nói lời nào. Cái nắng gay gắt của mùa hè ngày càng lên cao, chẳng mấy chốc sẽ chạm đến đỉnh đầu.
Động tác lấy đồ vật của Bình An ngày càng chậm lại, đột nhiên cô có loại cảm giác trò chơi sắp kết thúc.
“Anh Phó, anh Phó, chúng ta cùng nhau hợp tác đi ! Tôi tên là Bình An, số điện thoại 153xxxxxxxx, ra ngoài nhớ gọi cho tôi nha! 153xxxxxxxx, Wechat cùng là số này, nhớ liên lạc với tôi nha!”
Bình An hướng về anh gào xong một câu cuối cùng, chỉ nghe bên tai đinh một tiếng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở một cái không gian toàn màu trắng.
[Trong trò chơi Thành Phố Hải Ly, bạn đã sống sót được 30 ngày. Chúc mừng người chơi đã vượt ải thành công, bạn sẽ nhận được 10 điểm, hãy tiếp tục cố gắng. ]
Một hồ sơ nhân vật xuất hiện bên dưới.
[Tên: Bình An
ID: 211136
Cấp độ: Cấp 2
Điểm: 20]
Sương trắng tan đi.
Cô về tới gian phòng của mình.
Nghĩ đến một giây cuối cùng, cô không khỏi tức giận tới đập chăn.
Có hơn hai ngày thời gian, tại sao tới thời khắc cuối cùng cô mới nhớ tới trao đổi phương thức liên lạc, tại sao cô không làm sớm một chút? Cô chính là heo sao? Ra tay sớm một chút, nhờ vào công phu da mặt dày của cô còn không ôm được đùi của Phó… Phó gì ấy nhỉ?
Bình An kinh ngạc phát hiện mình không nhớ nổi tên của lão đại nhiều tiền nhiều của kia. Ngoại hình cũng không nhớ nổi. Thứ duy nhất cô có thể nhớ là nam, rất cao với lại có rất nhiều tiền.
Thậm chí không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là những gì trò chơi đã làm. Lão đại nhiều tiền sẽ không quên mình đó chứ?
Anh ấy có thể nhớ số điện thoại của mình không?
Anh ấy sẽ liên lạc với cô chứ?
Đây chính là ngưởi chơi nhân dân tệ, lão đại toàn thân giác vàng a!
Bình An tức giận đập đầu vào chăn, nếu như nhớ tới sớm một chút thì tốt rồi.
“Aaaaaaa!” Bình An hét lên đau khổ như thể cô đã phạm sai lầm hàng tỷ đô la. Khổ sở xong sau đó thuận tiện đặt luôn đồ ăn bên ngoài, bản thân thì như con cá muối nằm ở trên giường nghịch điện thoại.