[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 49

Trên đại hội, 20.000 người tụ tập cùng một chỗ, trong lúc nhất thời người đông nghìn nghịt.

Điều đáng để Bình An chú ý là tất cả các cảnh sát xung quanh đều mang theo súng – súng thật đạn thật.

Nội dung của hội nghị chủ yếu là về các vấn đề an ninh công cộng trong thị trấn, vấn đề thực phẩm và vấn đề sắp xếp nơi ăn ở cho khách du lịch.

Cục trưởng cục cảnh sát nói thao thao bất tuyệt trên sân khấu, còn những người bên dưới không ngừng đặt câu hỏi.

Nhưng vị cục trưởng trung niên này có chuẩn bị mà đến, mỗi một câu hỏi đều trả lời rất tốt, không thể phủ nhận vị cục trưởng này rất ưu tú, trong thời gian ngắn nắm trong tay đại cục. Chuyện này đối với bọn người chơi sinh tồn như bọn họ là một chuyện tốt.

Cuối cùng, ông cũng kêu gọi mọi người tích cực quyên góp số thuốc và xăng còn thừa ở nhà.

Lúc trước khi máy bay khảo sát không người lái rơi xuống đã có rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện, nhưng bây giờ bệnh viện đã hết thuốc. Còn xăng là cung cấp cho cục cảnh sát sử dụng đi tuần tra.

Trong trấn nhỏ mọi người chắp vá lung tung cuối cùng cũng gom được mấy thùng thuốc với mười mấy thùng xăng.

Hôm nay là ngày thứ sáu của trò chơi.

Đây thực sự là lần đầu tiên cô thấy một ngày thứ sáu yên bình và tĩnh lặng như vậy. Bình An đứng tại quảng trường không khỏi cảm thán.

Họp xong, cả hai lái xe về.

Bình An nằm trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, những bông hoa vốn dĩ đẹp đẽ tinh xảo đã không còn người chuyên môn chăm sóc, đã khô héo diện tích lớn, rơi xuống dưới đất héo tàn hư thối.

Trên đường, lá của những cây thường xanh vốn được dùng làm cảnh đã khô héo và vàng úa, lá vàng rơi khắp nơi trên đường.

“Anh Phó, anh có cảm thấy những thực vật này đều không có sức sống không?”

“Màng trong suốt bao phủ khắp thị trấn, có thể có chút ảnh hưởng đối với những thực vật này.”

Phó Trường Dạ nói xong, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó liền đánh tay lái theo hướng ngược lại đường để trở về biệt thự.

Trong trung tâm thương mại, các gian hàng bày bán đồ ăn đang bùng nổ tranh mua. Không có ai quan tâm đến cửa hàng nhỏ bán không khí.

“Làm phiến lấy cho tôi hai mươi bình không khí nén.” Phó Trường Dạ nói chuyện, làm chủ quán đang buồn ngủ cực kỳ kinh hỉ.

Mọi người đều mua thức ăn, chỉ có hai người họ khác người đi mua không khí. Nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhưng Phó Trường Dạ luôn đeo khẩu trang và kính râm, hoàn toàn không để lộ mặt.

Chất tất cả bình nén lên xe liền trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Cô mua bình khí nén vì cô đụng ngã nó, Phó Trường Dạ mua bình khí để làm gì?

Bình An nhìn những chiếc lọ màu vàng phía sau, “Anh Phó, anh cảm thấy trò chơi này có liên quan gì đến không khí hả?”

“Không chắc lắm, coi như làm nhiều thêm một cái chuẩn bị.” Phó Trường Dạ hồi đáp. Cũng được, dù sao cũng tốn không bao nhiêu tiền.

Khi hai người trở lại biệt thự thì trời đã tối.

Bình An đeo tạp dề và chuẩn bị nấu ăn, Phó Trường Dạ thì lấy hộp dụng cụ ra.

Chỉ phòng ngự bên ngoài thôi thì chưa đủ. Cửa sổ ngoài lưới chống trộm thì Phó Trường Dạ đã mua thêm một ít cửa sổ… cửa thép? Dù sao đó cũng là hai cánh cửa, là loại kéo vào trong. Có thể nói chiếu sáng và phòng ngự đều dung rất tốt. Bất quá thứ này không nhiều lắm chỉ lắp đặt ở lầu một.

Khi Bình An hỏi làm thế nào anh có thể có … thứ đáng kinh ngạc như vậy, Phó Trường Dạ đã nói một cách ngắn gọn – “ đặt làm”

Bình An ngậm miệng, yên lặng từ trong phòng bếp bưng canh ra.

Điều chỉnh một chút đèn năng lượng mặt trời trên đỉnh đầu, “Anh Phó, rửa tay ăn cơm đi.”

Hai người tốc độ ăn cơm đều rất nhanh. Ăn uống xong xuôi, Bình An ngáp một cái liền trở về phòng.

Một thị trấn không có điện sẽ không có cuộc sống về đêm.

Trời đã khuya.

Ánh trăng xuyên qua nửa mái vòm trong suốt vô danh, lặng lẽ rắc xuống thị trấn bị giam cầm. Ở góc đường, một chú chó bị buộc lại đột nhiên bừng tỉnh rồi dùng sức ngửi ngửi bốn phía.

Ngay sau đó, trên mái vòm cực lớn truyền đến tiếng vang tí tách rất nhẹ. Âm thanh nhỏ như vậy, gần như không có khả năng nghe thấy.

Ngay tại trong nháy mắt đó, toàn bộ chó mèo cùng gia súc trong trấn nhỏ đều thức tỉnh.

Tiếng gà gáy và tiếng chó sủa vang vọng cả thị trấn, đánh thức tất cả mọi người dậy.

Bình An dụi dụi mắt đi ra nhìn thấy Phó Trường Dạ đang dứng bên cửa sổ kiểm tra tình huống, “Anh Phó, có chuyện gì sao?”

“Không biết.” Phó Trường Dạ vừa nói vừa đem màn cửa bên cạnh kéo ra. Không có gì trên con đường tối tăm.

Một số người trong căn phòng gần đó bắt đầu la hét những con vật nuôi trong nhà đang kêu la. Một lúc sau, một số người dân cũng chạy ra bàn tán với một số hàng xóm thân thiết về việc này.

Nửa tiếng sau, tiếng gà vịt, tiếng chó mèo dần dần biến mất, người nói chuyện cũng trở về trong nhà, thị trấn dần dần yên tĩnh trở lại.

“Ngủ trước đi, đêm nay nhất định không có chuyện gì đâu.” Phó Trường Dạ buông rèm cửa sổ xuống nói.

Như Phó Trường Dạ đã nói, nửa đêm sau đó trôi qua một cách yên bình.

Vào ngày thứ bảy của thị trấn Cánh đồng hoa, đồn cảnh sát cử người đến từng nhà để thống kê dân số và phân phát khẩu phần ăn trong một tháng cho mọi người.

Những lương thực này đối với những người dân có trữ hàng phong phú thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng được phân phát thêm lương thực làm người ta cũng rất yên tâm.

Các cư dân đều đang thảo luận cái mái vòm chết tiệt đó khi nào sẽ được mở ra, hầu hết bọn họ đã quên chuyện của tối hôm qua, thỉnh thoảng sẽ có người nhắc đến một hai từ, nhưng chỉ bị nhắc đến vậy rồi bỏ qua, ban đêm thường có tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, đó cũng không phải là một vấn đề gì quá ly kì.

Tất nhiên, Bình An cũng nhận được thức ăn do đồn cảnh sát phân phát như những người khác.

Nhìn nguyên một túi gạo trong phòng bếp, Bình An nghĩ nghĩ, “Anh Phó, anh ăn bánh gạo đường bao giờ chưa?”

“Cái gì?”

“Chỉ là… một món ăn nhẹ làm từ gạo. Nhìn liền biết anh chưa ăn rồi. “

Bình An đắc ý cười nói: “Tôi làm rồi anh sẽ biết.”

Vừa nói, cô vừa đeo chiếc tạp dề nhỏ đi vào bếp.

Chuẩn bị một nồi dầu nóng, sau đó đổ từng mẻ gạo vào, chờ cho gạo nổi đều thì vớt ra. Sau đó làm xi-rô với đường và mật ong.

Đem gạo đã nổ tốt cùng hạt của quả có vỏ cứng trộn lại cùng nhau. Sau đó cho vào khuôn, đợi nguội và cắt thành từng miếng nhỏ.

Phó Trường Dạ đang xem báo chí của trấn nhỏ vài ngày trước thì trong tay đột nhiên bị đặt vào một khối bánh.

“Anh Phó, nếm thử đi!”

Nhìn bánh ngọt ở trong tay có hình dáng kỳ dị, Phó Trường Dạ bình tĩnh nói: “…Cô không cảm thấy trò chơi sinh tồn này bị cô biến thành trò chơi nấu ăn rồi sao?”

“Sao có thể gọi là trò chơi nấu ăn, phải gọi là mỹ thực trò chơi.”

Bình An ngồi bên cạnh sửa lại: “Đây không phải là bị ép buộc sao? Dù sao cũng không thể trốn tránh, thay vì tiêu cực đối phó, tại sao chúng ta không vui vẻ tiến về phía trước.”Phó Trường Dạ nghe nói như thế khóe thì miệng hơi hơi câu lên.

Không thể phủ nhận rằng có một kẻ ngốc như Bình An bên cạnh sẽ khiến mọi người cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Bình An đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong khi Bình An đi đến sân nhỏ của biệt thự với một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Vừa ăn đồ vật, vừa nhìn cạm bẫy do cô tự bố trí. Thỉnh thoảng vươn tay điều chỉnh vị trí của mảnh thủy tinh vỡ, đảm bảo mọi bộ phận sắc bén nhất đều hướng lên trên, chỉ cần có sinh vật rơi vào trên đó, chúng nhất định có đến không có về!

Bánh gạo giòn tan, vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng thu hút vài con kiến. Ngay sau đó, bầy kiến xếp thành hàng để chở những bông gạo ít ỏi mà Bình An đánh rơi.

“Tới đây ta lại cho các ngươi một miếng lớn.”

Bình An nhìn đàn kiến, sau đó lấy tay bẻ một miếng bánh lớn và đặt nó trên mặt đất.

Nhìn thấy một đàn kiến nhỏ kéo bánh gạo to đi ngang qua, Bình An thậm chí còn dùng ngón tay chặn lại.

Phó Trường Dạ đang ngồi trong phòng khách nhìn thấy điều này, cau mày, “Bình An, cô đang nhặt thức ăn trên mặt đất hả?”

Bình An, người đang cho những con kiến nhỏ ăn, sửng sốt một lúc, sau đó lớn tiếng phản bác: “Anh Phó, tôi đang cho những con kiến ăn!”

Bình Luận (0)
Comment