Ban ngày liền thoải mái đi qua cho đến khi đêm khuya. Tiếng gà, tiếng vịt, tiếng chó mèo lại vang lên.
Những người bị đánh thức lần này cũng không còn tốt tính như hôm qua, mắng mỏ từng con gia súc ồn ào, thậm chí còn dọa sáng mai sẽ giết những con gà vịt này hầm canh uống.
Cho đến khi những con vật này ngừng gây ồn ào.Thị trấn dần trở nên yên tĩnh hơn.
Bình An cầm trong tay một cây bút, ghi vào sổ tay với đôi mắt thẩn thờ – [ Thị trấn Cánh đồng hoa Ngày thứ 8 2:01 sáng: lần thứ hai động vật trong thị trấn lại kêu la bất thường. ]
Một lần có thể là tình cờ nhưng hai lần không hẳn là tình cờ nữa. Động vật luôn có cảm nhận nhạy bén hơn con người.
Buổi sáng ngày thứ tám.
Bình An đang cầm cuốn sổ, đúng lúc nhìn thấy Phó Trường Dạ đang tập thể dục buổi sáng.
“Đúng rồi Anh Phó, anh có còn nhớ những con vật nuôi trong nhà đó lần đầu tiên kêu om sòm là khi nào không?”
“Khoảng một giờ sáng ngày thứ bảy.”
Phó Trường Dạ vừa hoàn thành một trăm cái chống đẩy, nhưng anh thậm chí còn không thở gấp khi trả lời cô, “Thời gian của hai lần gần như giống nhau.”
Bình An gật đầu viết nó lại rồi nhân tiện nhìn về phía Phó Trường Dạ. Nửa người trên của Phó Trường Dạ chỉ mặc một chiếc áo lót nhìn thực sự rất khác biệt với thường ngày. Toàn thân cơ bắp căng đầy sức sống, đường cong lại lưu loát tuấn mỹ, khí chất tao nhã cao quý đã giảm đi rất nhiều, nhưng thêm một phần cảm giác sắc bén nguy hiểm. Mỗi cú đấm đều rất dữ dội, như muốn làm nổ tung bao cát trước mặt.
Cú đấm thứ tư, bao cát thực sự nổ tung, cát bên trong văng tứ tung.
Miệng của Bình An không thể kiểm soát được và biến thành hình chữ “O”.
Meow chết tiệt, anh ta đâu phải doanh nhân giàu có lạnh lùng gì, rõ ràng đây là một tên côn đồ mặc vest!
“Chuyện gì vậy?” Phó Trường Dạ dừng lại, ghé mắt nhìn về cô.
Một giọt mồ hôi từ chóp mũi cao thẳng trượt xuống, môi mỏng mắt phượng, cả người bên ngoài nhìn cấm dục nhưng bên trong lại mang theo cảm giác mê hoặc người khác.
Bình An ôm ấp trái tim nhỏ bé của mình rồi suy nghĩ sẽ có bao nhiêu người phải mê mẩn bởi vẻ đẹp như vậy của Phó ba ba.
Phó Trường Dạ khẽ cau mày khi nhìn Bình An đang sững sờ tại chỗ. Đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp hết kiên nhẫn.
“Còn ngẩn ngơ làm gì, ăn cơm xong cùng tôi luyện quyền.”
“A?” Bình An sửng sốt, thân thể tự nhiên lui về phía sau một bước.
“A cái gì mà a.” Phó Trường Dạ dùng khăn mặt lau mồ hôi, “cô không phải nhàm chán đến nổi giành ăn cùng con kiến sao?”
Bình An:……“anh mới giành ăn cùng con kiến.”
“Cô nói cái gì?” Phó Trường Dạ dừng động tác, mắt phượng hẹp dài liền nhìn về phía cô.
“Tôi nói… Anh Phó thật đẹp trai.” Bình An giả vờ cười, điên cuồng thổi rắm cầu vồng, “được anh Phó dẫn dắt là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, hôm qua tôi đã cho lũ kiến ăn, anh nhìn này, chúng đều… bị nhét no hết rồi phải không?”
Bình An nhìn thức ăn còn sót lại từ ngày hôm qua, bên cạnh còn có xác của một đàn kiến lớn.
“Thật sự là no căng hết cỡ?!” Bình An giật mình, nhìn sang cái cây lớn bên cạnh, dưới gốc cây cũng có xác một con bọ nhỏ.
“Những con này chắc không phải là ăn no bể bụng đâu ha?” Hai người liếc nhìn nhau, phát hiện ra điều khác thường trong đó. Vì vậy, Phó Trường Dạ liền lái xe mang theo Bình An đi ra ngoài dò xét một vòng.
Không chỉ có biệt thự của bọn họ, dưới tán cây và các góc của toàn thị trấn đều xuất hiện một lượng lớn côn trùng chết, trên cánh đồng hoa cũng có một lượng lớn xác ong bướm chết. Những con côn trùng trong toàn thị trấn dường như đang chết dần chết mòn, tất nhiên những con côn trùng có sức sống mạnh hơn vẫn ngoan cường sống sót. Ví dụ như…… Con gián.
“Hôm qua chúng nó vẫn còn rất tốt hả?” Bình An nhìn Phó Trường Dạ, những con côn trùng này trước đây không hề có dấu hiệu bị bệnh
Những con côn trùng còn sống dường như vẫn ổn, cái chết của bọn chúng phát sinh trong nháy mắt ngay thời điểm mà mọi người không ai chú ý đến, điều này làm người ta không khỏi nhớ đến điều dị thường đã xảy ra 2 đêm trước.
“Có điều gì đó chắc chắn đã xảy ra trong đêm. Những con côn trùng này còn nhạy cảm hơn gia súc trong thị trấn nhỏ.”