Trò chơi đã qua 10 ngày, nó như một móc đánh dấu, độ khó sẽ tăng dần theo thời gian.
Thị trấn nhỏ Cánh đồng hoa ngày thứ 12, một giờ sáng.
Khoảnh khắc nghẹt thở đúng hẹn mà tới.
Bình An đếm lấy thời gian — sáu phút!
Trên bầu trời, ánh sáng xanh nhạt cuối cùng cũng biến mất, thị trấn hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy. Trong thời gian sáu phút thiếu oxy, những con vật này không biết cách nào để lấy oxy, số phận của chúng có thể tưởng tượng được.
Sáng sớm thức dậy, mọi người có thể thấy xác gia súc vứt la liệt khắp các con đường, ngõ hẻm. Người ta đối với chó mèo có tình cảm phong phú và phức tạp hơn gà vịt, có người coi những con vật này như người thân trong gia đình, thậm chí có người còn ôm thú cưng của mình mà khóc ầm ĩ.
Để ngăn chặn các đống xác chết tích tụ và nuôi dưỡng vi khuẩn, đồn cảnh sát đã bố trí nhân viên đặc biệt để thu gom xác của những gia súc này từ nhà này sang nhà khác trên đường phố và ngõ hẻm. Trong đó thậm chí còn lẫn thêm mấy cỗ thi thể của con người.
Đây là một vài gia đình không cất giữ bình khí nên đã chết ngạt vào rạng sáng hôm nay.
Bởi vì cái mái vòm nên bọn họ chỉ tập trung xác chết và chất đống mà không dám đốt chúng. Chỉ có thể đào những cái hố sâu ở cánh đồng hoa trống trải sau đó chôn lấp toàn bộ các loại thi thể. Lựa chọn chỗ chôn lấp, mọi người vô tình hay cố ý lựa chọn khoảng cách với vách tường trong suốt không xa.
Những đống xác động vật và xác người phủ đầy vải trắng khiến người xem bàng hoàng. Cư dân trong thị trấn nhỏ nhìn vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi của những người bên ngoài, trong lòng mơ hồ cảm thấy một cảm giác hận thù và muốn báo thù — Tại sao bọn họ chưa tìm ra mái vòm là cái quái gì? Tại sao bọn họ lại xui xẻo mắc kẹt ở nơi chết tiệt này? Nỗi sợ hãi và sự tức giận của mọi người đã đạt đến một ngưỡng cửa vi diệu và họ thầm hy vọng rằng người ở ngoài có thể giải cứu họ.
———–
Ở phía bên kia trước cổng đồn công an, mọi người đã xếp hàng dài qua ba con phố. Mọi người từ sáng sớm đã mang những chiếc bình khí đến đây để bơm đầy dưỡng khí.
Sở cảnh sát có thiết bị lấy oxy là máy nén khí, chỉ cần có bình khí là có thể tái sử dụng. Kết quả là bình khí trở nên cực hiếm.
Các cửa hàng nhỏ bán bình khí rỗng đã bị người dân làm cho lộn xộn, bình khí rỗng trên thị trường bị hét giá ngất trời lên tới 20.000 nhân dân tệ. Hơn nữa là có tiền mà không mua được.
Thị trấn cánh đồng hoa ngày thứ mười ba, một giờ sáng.
Giây phút nghẹt thở bắt đầu ập đến và kéo dài đến mười hai phút.
Trời còn chưa sáng, mọi người đã xếp hàng trước cổng đồn cảnh sát chỉ để được sớm bù cho lượng khí nén đã sử dụng hết ngày hôm qua.
Hôm nay cục cảnh sát không có lập tức cung cấp dưỡng khí cho bọn họ, mà là trước tiên mang đến hai cái tin tức.
Đầu tiên là mặt nạ dưỡng khí tự chế. Được phát minh bởi một bác sĩ ở trong thị trấn nhỏ, nó sử dụng chai nhựa để thu thập không khí vào ban ngày và có thể sử dụng trực tiếp vào ban đêm.
Sau khi thử nghiệm, không khí chứa trong chai Sprite và Coca lớn có thể sử dụng được trong ba phút khi con người không vận động; chai Sprite và Coca nhỏ có thể được sử dụng trong một phút.
Tin tức thứ hai là trong thời gian sắp tới, mọi người sẽ không được bơm khí oxy thổi mái theo ý muốn.
Mỗi ngày, để duy trì hoạt động của máy nén khí, đồn cảnh sát cần tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu để tạo ra điện. Giờ đây, ngay cả việc tuần tra của cảnh sát cũng đã được đổi thành xe đạp, nhưng điều này còn lâu mới đủ, cách duy nhất là cần sử ủng hộ từ người dân.
Mỗi người chỉ được bơm bình nén khí mỗi ngày một lần. Nếu không khí trong bình khí nhiều hơn một phần ba, nó sẽ không được bơm đầy, trên mỗi bình khí đều có chỉ số báo áp suất, nhìn thoáng qua bạn có thể biết mình đã sử dụng quá hai phần ba hay chưa. Mọi người muốn bơm nhiều bình khí hoặc bơm những bình khí không đủ tiêu chuẩn cũng được, chỉ cần dùng dầu diesel để trao đổi. Không chỉ có thể trao đổi bơm đầy bình khí mà còn được ưu tiên bơm trước những người khác.