[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 53

Nghe thông báo này, người dân bắt đầu tìm mua chai nhựa để tự chế bình oxy. Toàn bộ chai nhựa trong cửa hàng đã bị quét sạch sành sanh.

Không chỉ chai lọ nhựa mà cả chai nước tương bằng thủy tinh, miễn là có dung tích lớn đều được sử dụng. Toàn dân chế tác bình dưỡng khí.

Theo sau bình khí nén, các loại bình thể tích lớn, kín khí tuyệt đối cũng trở thành vật liệu quý.

Thậm chí, một số người còn lục tung các bãi rác để tìm những chiếc chai có thể chứa không khí.

Vào sáng sớm ngày thứ mười bốn ở thị trấn Cánh đồng hoa, thời gian nghẹt thở đã tăng lên hai mươi bốn phút.

Sau khi bình minh lên, một vài xác chết đã xuất hiện trước một số ngôi nhà. Những người này đã được chôn cất lặng lẽ, ngay cả tang lễ cũng không được tổ chức.

Mọi người càng ngày càng nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của không khí, họ chưa bao giờ nghĩ rằng thứ mà trước đây họ hầu như không nhận thức được trong cuộc sống lại quan trọng đối với họ đến như vậy.

Ngoài bình ôxy tự chế, người dân còn lấy hết dầu diesel dự trữ trong nhà, đổ xăng từ bình xăng của ô tô ra rồi xếp hàng ở đồn công an để thay bình khí nén. Và trong thị trường của trấn nhỏ, tiền đã không còn mua được bất cứ thứ gì liên quan đến không khí.

Một số người tuyệt vọng hoặc nuôi dưỡng ý định xấu xa bắt đầu đi vào con đường tà ác làm trộm cướp.

Trong trấn nhỏ một ngày có tới mấy vụ ăn cướp xảy ra, chuyên môn nhắm vào người già và phụ nữ yếu đuối, hoặc những người sống độc thân một mình.

Mỗi khi cảnh sát tuần tra xuất hiện, những người này lại nhanh chóng chạy trốn. Hơn nữa bắt được bọn họ thì sao? Ban đêm thời khắc nghẹt thở ập đến, đem những người này nhốt trong tù cho bọn họ chờ chết hay cung cấp dưỡng khí miễn phí cho bọn họ?

Bây giờ, ngay cả các quan chức nhà nước cũng đang thiếu nguồn cung cấp oxy nén.

Người bị bắt quả tang cuối cùng chỉ bị kiểm điểm giáo dục, trả lại tang vật, cái giá của tội ác quá nhỏ. Bình An đang ở lầu hai của biệt thự, nhìn xem cảnh sát đang xử lý một cuộc tranh cãi ở cuối đường. Không có sự sợ hãi hay xin lỗi trong mắt tên cướp. Sau khi cảnh sát rời đi, hắn thậm chí còn khiêu khích những người dân đã gọi cảnh sát và bỏ đi một cách ngạo mạn ở cuối đường.

Có gia đình bị cướp đến đồn cảnh sát cầu cứu, hiện tại cảnh sát trong đồn đều bận rộn, chỉ có thể phân công một vài cảnh sát ra ngoài tuần tra, giữ gìn trật tự đã là cực hạn. Cảnh sát làm gì có đủ năng lượng dư thừa để giúp họ tìm thấy bình dưỡng khí đã bị mất .

Mua bình mới tại sở cảnh sát? Điều đó lại càng không thể.

Điều duy nhất cảnh sát có thể làm là đăng ký lại và hứa sẽ trừng phạt nghiêm khắc nếu bắt được những người này. Cuối cùng chỉ là tiêm cho bọn họ một liều thuốc an ủi. Năng lực của sở cảnh sát đang dần bị dồn nén, uy tín ngày càng giảm dần.

Vào ngày thứ mười lăm của thị trấn cánh đồng hoa, thời gian nghẹt thở đã tăng lên bốn mươi tám phút.

Và thời gian sử dụng của một bình khí hoa tươi của cánh đồng hoa chỉ trong nửa giờ. Thật nhiều người đã chết do thiếu dưỡng khí vì chuẩn vị không đầy đủ.

Những xác chết không được chôn cất được đặt trên quảng trường của thị trấn, trong số đó còn có người mới bị giật bình khí vào ngày hôm qua.

Biểu cảm của mọi người trở nên căng thẳng và cực kỳ thận trọng. Không còn đi đường xa, không còn hành động một mình, cho dù có bất kỳ giao dịch gì cũng là làm ở bên cạnh đồn cảnh sát. Mọi người kết bạn cùng nhau cùng đi cùng về. Mặc dù vậy, hành vi cướp giật cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Trong biệt thự

Bình An có chút sầu. Ban đầu, cô nghĩ rằng dự trữ 80 bình khí, số lượng này đã rất nhiều, nhưng mỗi bình khí chỉ có thể sử dụng trong nửa tiếng . Đếm số bình khí này sử dụng cho hai người cũng chỉ có thể duy trì trong 20 tiếng.

Vài ngày trước, họ đã sử dụng hết bốn bình không khí.

Dựa trên mức tiêu thụ này, những bình khí này là không đủ để hai người bọn họ sống đến ngày thứ 30.

Bình An nhìn về phía Phó Trường Dạ,

“Anh Phó, hay chúng ta cũng đi lãnh bình khí nén đi? Không có biện pháp rồi, miệng ăn núi lỡ. Hơn nữa, chúng ta không đi ra ngoài lãnh bình khí, người khác có thể cho rằng chúng ta là một con dê béo có nhiều đồ chứa không khí không?”.

Bất quá, bọn họ thực sự là một con dê béo lớn.

Bình An nghĩ về đạo cụ không gian của cô ấy và tầng hầm của biệt thự.

Thật đáng tiếc khi con dê to béo này cũng không thể đảm bảo đủ nguồn không khí.

Phó Trường Dạ đương nhiên cũng ý thức được vấn đề này. Hai người mang theo một thùng dầu, Bình An đạp xe đến xếp hàng sau hàng dài.

Bây giờ, mọi người còn tính là giàu có một chút, đội ngũ xếp hàng dùng dầu đổi không khí không dài như bên đội ngũ bình thường nhưng vẫn rất nhiều người. Lúc này, đồ vật của mọi người đều không dám để rời tay.

Các đồ vật tốt nói chung như xăng, bình bơm không khí, chai nhựa và thậm chí cả xe đạp đã biến mất ngay khi chúng không còn trong tầm tay.

Giống như Bình An và Phó Trường Dạ đẩy một chiếc xe đạp mang theo bốn bình khí và một thùng dầu nhỏ, đó là trang bị tiêu chuẩn của một tên nhà giàu địa phương. Cái loại mà khiến bạn nhìn thấy là muốn cướp ngay. Nhưng đây là đồn cảnh sát nên bọn hắn vẫn còn chút e ngại.

Đương nhiên, vẫn có người nhịn không được, không tự chủ được vươn tay, “Tiểu muội muội, bình khí này có bán không? Ra giá cho tôi đi.”

Tại một giây trước khi hắn đụng tới bình không khí, tay của hắn đã bị Bình An chặn lại.

“Có lời gì thì nói đừng có mà đụng vào.”

Trong mấy ngày huấn luyện đặc biệt vừa qua, Bình An cũng học được một chút tư thế mặt lạnh như băng của Phó Trường Dạ, “không bán”

Người đàn ông ngượng ngùng trở lại trong đội ngũ, khúc nhạc dạo ngắn này như làn sóng nhỏ đi qua.

Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt họ. Người phụ trách tiếp nhận thùng dầu, nhanh chóng bơm đầy bình khí cho hai người. Bình An cẩn thận quan sát máy nén khí, nó không lớn lắm và hoạt động rất đơn giản.

Đem bình không khí đặt ở trên kệ bằng sắt, máy móc kêu một hồi ầm ầm sau đó trị số trên bình không khí liền đến số cao nhất. Cô có thể sủ dụng nó sau khi đọc kỹ một lần hướng dẫn sử dụng, chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào.

“Tôi không ngờ chiếc máy đó lại đơn giản như vậy. Đáng lẽ chúng ta phải mang một chiếc về nhà nếu biết sớm hơn”. Sau khi đi ra, Bình An có chút tiếc nuối nói với Phó Trường Dạ.

Lúc này đằng sau họ đã có nhiều người bí mật đi theo. Chỉ có hai người mà còn mang theo nhiều đồ tốt như vậy. Bị người theo dõi cũng là việc mà hai người bọn họ đã đón trước được .

Phó Trường Dạ nhìn ba người chặn đường phía trước với vẻ mặt thờ ơ.

“Nếu không muốn chết thì giao ra bình khí cùng xe đạp ra!”

Ba người đàn ông này là một tổ đội tạm thời. Đồ đạc của họ đã bị cướp ngay sau khi họ ra khỏi đồn cảnh sát, vì vậy họ phải học hỏi từ những tên cướp đó và nhắm mục tiêu vào những người khác.

Thế giới bây giờ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, tôm nhỏ… xứng đáng bị ăn.

Phó Trường Dạ lui về sau một bước, thản nhiên nói: “Bình An.”

“Ừm.”

“Đã đến lúc kiểm tra kết quả rèn luyện mấy ngày nay của cô rồi.”

“Hả?” Bình An sửng sốt.

“Đi lên.” Phó Trường Dạ nói ngắn gọn sau đó đẩy Bình An lên phía trước.

Bình An không thể tin được – người ta chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối thôi mà!

“Ngươi đúng là một tên tiểu bạch kiểm, không thấy ngại khi mình là nam nhân sao.” Tên cướp có chút khinh thường, vươn tay muốn bắt lấy Bình An.

“Dù sao ngươi cũng sắp chết, sao không đi theo huynh đệ ta đi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, các huynh đệ của ta sẽ cho ngươi chết trong sung sướng.”

Ba — mặt của hắn ta bị quất lệch sang một bên. Bình An xoa xoa tay có chút sảng khoái. Trên mặt người đàn ông bị đau rát, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Bình An.

“Ngươi đây là đang tự tìm đường chết!” Người đàn ông xông đi lên muốn bắt lấy cô nhưng Bình An lại linh hoạt như một con cá. Mấy ngày nay huấn luyện ma quỷ không phải là làm không công .

Bình An đã học được thật nhiều kỹ xảo cách đấu ở chỗ Phó Trường Dạ, đối phó với một người đàn ông là dư xài.

“Các ngươi còn đứng tại chỗ làm gì hả? Không biết đi đến giúp đỡ sao?” Người đàn ông ăn lỗ vốn từ chỗ Bình An, liền kêu hai tên đồng bọn của mình.

Bình Luận (0)
Comment