Tạ lão thái thái cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Càng là thế gia đại tộc thì càng phải khoan dung hiền lành với hạ nhân, nếu việc khắt khe tra tấn hạ nhân bị truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tuyệt đối không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài.
Không đợi bà ta lên tiếng, Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng nói: “Mang Cửu Nhi ra đây, ta muốn nghe thử xem tại sao nàng ta phải tìm chết.”
Cửu Nhi chật vật được người đỡ từ trong phòng đi ra, mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên đất.
Nàng ấy mới mười một tuổi, một tiểu nha đầu mới vừa ra dáng thiếu nữ, nàng ấy nhìn Vân Sơ, vừa khóc vừa nói: “Phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa, ngài cho nô tỳ chết thống khoái đi.”
Vân Sơ bước qua đỡ người dậy: “Cửu Nhi, đại nhân ở đây, ngươi có gì oan ức thì cứ nói với đại nhân.”
Cửu Nhi nhìn Vân Sơ, thấy sự dịu dàng kiên định trong mắt nàng, nàng ấy như được tiếp thêm dũng khí.
Nàng ấy không nói lời nào, cúi đầu cởi bỏ toàn bộ cúc áo, lộ ra thân thể nho nhỏ, trên người nàng ấy toàn là vết roi, có vết mới, cũng có vết cũ đan xen với nhau, vô cùng dọa người.
“Cũng chỉ là vài vết roi mà thôi, không đến mức đòi chết đòi sống.” Lão thái thái nhìn thoáng qua, ôn thanh nói: “Mấy nha đầu các ngươi còn nhỏ tuổi, làm việc không nhanh nhẹn bị chủ tử trách phạt cũng không có gì không ổn, nhị thiếu gia còn nhỏ không biết nặng nhẹ, khiến các ngươi bị thương là do Tạ gia không biết quản giáo, như vậy đi, ta cho các ngươi mỗi người mười lượng phí thuốc men, lại đổi viện khác làm việc, như thế nào?”
Tuy rằng bà ta nói có vẻ ôn hòa nhưng trong đó lại ngập tràn uy hiếp.
Nếu mấy nha đầu này thức thời nhận bạc thì chuyện này sẽ qua đi, nếu cứ cắn chặt không buông thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Vân Sơ cười lạnh.
Đời trước Tạ Thế Duy phạm sai lầm nhưng cứ bị cho qua như thế, mãi đến khi nàng chết cũng chưa thấy Tạ Thế Duy chịu trừng phạt.
Nàng nhìn về phía Tạ Cảnh Ngọc: “Ý của lão thái thái cũng là ý của phu quân sao?”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay sau lưng, hắn ta biết mình phải tỏ thái độ, nếu không sau này Vân Sơ sẽ không tiếp tục quản giáo đám hài tử này nữa.
Hắn ta thật sự quá bận, cần phải dựa vào hiền nội như Vân Sơ để khiến Tạ gia càng ngày càng phát triển.
Hắn ta nhìn Cửu Nhi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đòi sống đòi chết là vì bị nhị thiếu gia quất roi sao?”
Cửu Nhi nâng tay lên, ngón cái và ngón trỏ của tay còn lại nhấn mạnh lên cánh tay kia, chỉ thấy đầu ngón tay nàng ấy đột nhiên nhiều thêm một chiếc kim, mà trên cánh tay cũng nhiều thêm một lỗ kim, còn có vài giọt máu rỉ ra ngoài.
“Nhị thiếu gia nói muốn biết cơ thể người có thể chịu được bao nhiêu kim ghim vào nên lấy nô tỳ ra làm vật thí nghiệm.” Cửu Nhi khóc rống nói: “Nửa năm trước nhị thiếu gia đã bắt đầu ghim kim vào cơ thể nô tỳ, lần đầu tiên đã cắm mười chiếc ở sau lưng, từ đó về sau mỗi ngày đều cắm thêm một chiếc, trong cơ thế nô tỳ đã bị ghim hơn hai trăm kim, chỉ khẽ cử động một chút là toàn thân đau đớn, chỉ cần nô tỳ dám rút kim ra thì thứ chờ đợi nô tỳ chính là roi của nhị thiếu gia... Nô tỳ cảm giác mấy chiếc kim đó đã sắp châm vào lục phủ ngũ tạng, ngày ngày vô cùng thống khổ, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa...”
Trong viện vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng khóc thất thanh của Cửu Nhi.
Cho dù là nha hoàn ở cùng phòng với nàng ấy cũng không biết thì ra mỗi đêm nàng ấy bị nhị thiếu gia gọi vào phòng là để ghim kim.
Lão thái thái mấp máy môi, nhất thời không biết phải nói cái gì.
Hạ thị đã sớm biết nhi tử thích làm mấy chuyện quái dị này, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ta chỉ không rõ tại sao chuyện lại nháo lớn như vậy...
Đào di nương đang có thai lại bị chuyện này dọa cho hãi hùng khiếp vía, lảo đảo đứng không yên.
Vân Sơ vô cùng chấn động.
Tạ Thế Duy năm nay mới có tám tuổi, một hài tử mới tám tuổi mà đã nghĩ ra những thú vui bạo ngược như vậy, nàng không dám tưởng tượng những di nương chết trên tay Tạ Thế Duy sau này rốt cuộc đã phải chịu đựng những chuyện gì, dù là bị Tạ Thế Duy tra tấn đến chết hay là không chịu đựng được phải tự sát thì đều là máu tươi cùng tuyệt vọng...
“Mang nghiệt tử kia ra đây!”
Tạ Cảnh Ngọc luôn giữ vẻ ôn hòa trước mặt người khác đột nhiên gầm lên.