Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 108

Chương 108 -

Hai bà tử lập tức mang Tạ Thế Duy bị trói từ trong sương phòng ra sân, trong miệng nó bị nhét một miếng vải, nhìn lão thái thái ư a cầu cứu.

Lão thái thái còn chưa kịp nói gì thì Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng lên tiếng: “Lấy roi của nhị thiếu gia tới đây!”

Hạ nhân lập tức lấy roi tới.

Đây là roi da mềm thích hợp cho tiểu hài tử dùng, tuy không dày và lực sát thương không bằng roi lớn nhưng cơn đau khi bị nó quất vào người cũng không nhẹ nhàng hơn gậy gỗ là bao.

Tạ Cảnh Ngọc vung roi quất về phía Tạ Thế Duy.

Tạ Thế Duy bị bịt miệng, đau đến chết mà không thể kêu lên, hai tay hai chân đều bị trói, chỉ có thể lăn lộn dưới đất như một con sâu.

“Chát chát chát!”

Tạ Cảnh Ngọc không hề nương tay, liên tục quất bảy tám roi, lại quất vào cùng một vị trí, y phục của Tạ Thế Duy đã rách nát, máu thịt cũng lộ ra, xiêm y bị nhuộm đỏ.

“Đại nhân!”

Hạ thị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhào lên chắn trên người Tạ Thế Duy, mạnh mẽ chặn chiếc roi kia.

Nàng ta biết không thể lộ ra vẻ quan tâm mấy hài tử trước mặt người khác, nhưng không có người mẫu thân nào có thể trơ mắt đứng nhìn hài tử của mình bị đánh như vậy.

“Nhị thiếu gia còn nhỏ, đại nhân thủ hạ lưu tình!”

Hạ thị gắt gao ôm chặt Tạ Thế Duy, mở miệng cầu xin.

Tạ lão thái thái lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng lên nói: “Cảnh Ngọc, con ra tay mạnh thế làm gì, hài tử bị con đánh gần chết rồi, chuyện đã xảy ra rồi, con có đánh chết nó thì cũng có làm được gì đâu, hẳn là nên nghĩ xem phải giáo dục Duy ca nhi thế nào, nên chữa trị cho nha đầu Cửu Nhi này thế nào, phải giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất...”

Tạ Cảnh Ngọc là văn nhân, không hiểu việc dùng roi đánh người, lúc này đã mệt thở hồng hộc.

Hắn ta quăng roi, lạnh lùng nói: “Tạ Thế Duy, biểu hiện của ngươi khiến người làm phụ thân như ta cảm thấy rất nhục nhã, ta thật hổ thẹn vì có một hài tử như ngươi!”

Tạ gia nhiều đời đọc sách, sao lại có thể sinh ra thứ khốn nạn như vậy.

Nếu cứ để nó trưởng thành như vậy, thanh danh Tạ gia tích lũy ba bốn đời sẽ bị hủy hoại sạch sẽ.

“Tạ gia không dạy dỗ ngươi thật tốt!” Tạ Cảnh Ngọc hung ác nói: “Ta đưa ngươi vào quân doanh!”

Nghe vậy, lão thái thái hoảng hốt: “Không thể, ngàn lần không thể, quân doanh là chỗ của đám người nghèo khổ, vừa khổ vừa cực, lỡ bị đưa ra tiền tuyến thì không còn mạng về nữa.”

Tạ Cảnh Ngọc hít sâu một hơi: “Quân doanh quân lệnh như núi, chỉ có nơi đó mới có thể khiến Duy ca nhi sửa đổi tính tình, bằng không sau này nó phóng hỏa giết người, Tạ gia sao mà yên ổn được. Phu nhân, nhạc phụ đại nhân có nhiều thân tín ở kinh thành, có thể nhờ phu nhân ra mặt tìm một nơi tốt cho Duy ca nhi không.”

Vân Sơ nhếch môi cười.

Thật không ngờ chuyện này lại tới sớm hơn đời trước bảy tám năm.

Đời trước nàng gật đầu không do dự, đưa Tạ Thế Duy vào doanh trại Vân gia ngoài kinh thành, để Tạ Thế Duy trở thành thân tín của Vân gia, hậu quả quá thảm thiết, nàng sẽ không thử lần thứ hai...

“Phu quân có điều không biết.” Vân Sơ khó xử mở miệng: “Mấy ngày trước Duy ca nhi muốn học võ, ta bảo Thu Đồng dò xét gân cốt của nó một phen, nó không có căn cơ học võ, đưa đến quân doanh chỉ có thể làm tiểu binh, địa vị của tiểu binh trong quân cũng thấp kém như nha đầu trong phủ, phu quân nỡ sao?”

Tạ Cảnh Ngọc còn chưa nói gì thì lão thái thái đã lên tiếng: “Duy ca nhi mới tám tuổi, đưa vào quân doanh làm tiểu binh không phải sẽ bị người ta bắt nạt sao, cho dù có Vân gia che chở thì cũng đâu phải lúc nào cũng để mắt tới được, lỡ sơ suất xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hạ thị vội nói: “Đại nhân, lúc trước nhị thiếu gia đã đồng ý với phu nhân sẽ chăm chỉ đọc sách, nó sẽ sửa đổi, sẽ sửa đổi mà.”

Tạ Thế Duy liều mạng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment