Nụ cười của Đậu phu nhân cứng còng, còn tưởng rằng Tạ phu nhân là thứ coi bạc như rác, không ngờ nàng lại hạ giá tàn nhẫn như vậy.
Gần đây chuyện kinh doanh không tốt, Đậu thị đã phải đóng cửa mấy mặt tiền, cần bạc để quay vòng gấp, nếu không phải vì vậy thì phu thê bọn họ cũng không đích thân chạy tới đây chờ Tạ phu nhân.
Đậu gia chủ là thương nhân, am hiểu nhất là chuyện cò kè mặc cả, lập tức nói: “Giá chót, năm ngàn lượng bạc, bây giờ có thể làm thư khế.”
Vân Sơ lắc đầu: “Ta chỉ có bao nhiêu đó.”
Thôn trang này bị bỏ hoang hơn hai mươi năm, lại còn bị quỷ phá, nếu nàng mua về tay, không đề cập tới chi phí sửa chữa ít nhất mười ngàn lượng, chỉ riêng việc thay đổi quan niệm của dân chúng đã là việc không đơn giản.
Quan trọng nhất chính là trên tay nàng cũng không có nhiều bạc.
Ngay lúc phu thê Đậu gia còn đang do dự thì Vân Sơ đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Trượng phu ta tới rồi, thôi bỏ đi, ta không mua nữa, hai người mau đi đi.”
Đậu gia chủ và Đậu phu nhân: “...”
Vốn đang ngại ba ngàn lượng quá ít, kết quả bây giờ đến ba ngàn lượng cũng không còn.
Nhưng Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An đã bước tới nơi, hai người Đậu gia lại không cam lòng, cũng chỉ có thể đứng sang một bên, chờ cơ hội rồi nói tiếp.
Tạ Cảnh Ngọc tò mò nhìn theo bóng dáng phu thê Đậu gia: “Hai vị kia là?”
Vân Sơ cười nói: “Là thương nhân từng làm ăn với Vân gia, bọn họ qua đây thỉnh an ta.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Thế An: “An ca nhi, thi cử thế nào?”
Trên mặt Tạ Thế An lộ ra tươi cười: “Ba vị trí đầu không phải là vấn đề lớn.”
Về đến nhà, lão thái thái thấy vẻ mặt thỏa thuê mãn nguyện của Tạ Thế An thì biết tằng tôn tử này nhất định sẽ đỗ tú tài, mới mười hai tuổi đã thành tú tài, còn nổi bật hơn Cảnh Ngọc năm đó.
Tạ Phinh ngồi bên cạnh dò hỏi: “Nếu Thế An đỗ đầu thì Tạ gia chúng ta có làm tiệc rượu không?”
Tạ Cảnh Ngọc uống một chung rượu: “Đương nhiên là phải làm.”
Lão thái thái cũng có suy nghĩ như vậy: “Trở thành người đỗ đầu trẻ tuổi nhất kinh thành là một chuyện đáng được khen ngợi, sao lại không làm, Sơ nhi, con thấy thế nào?”
Tuy rằng hiện tại lão thái thái không thích Vân Sơ nhưng đối với những chuyện trọng đại như vậy, bà ta vẫn theo thói quen muốn nghe kiến nghị của Vân Sơ.
“Hài tử của những gia tộc lớn trong kinh được bồi dưỡng tỉ mỉ đều không ưu tú bằng An ca nhi, nếu lần này An ca nhi có thể chiếm vị trí nhất bảng thì quả là chuyện khiến Tạ gia nở mày nở mặt, vừa lúc bên ngoài có nhiều lời phê bình kín đáo về Tạ gia ta, nếu có thể tổ chức yến hội này thì những lời nhảm nhí đó sẽ tự động tan biến.” Vân Sơ cười nói: “Nếu lão thái thái tin ta thì cứ để ta an bài tiệc rượu, được không?”
Lão thái thái cầu mà không được: “Vậy vất vả Sơ nhi.”
Tạ Phinh nhìn về phía Vân Sơ nói: “Mẫu thân, con có thể theo học tập không?”
Lần trước tiệc mừng thọ xảy ra chuyện, nàng ta cũng không theo mẫu thân học quản gia nữa, trốn tránh lâu như vậy, nên đối mặt rồi.
Tiệc rượu đỗ đầu lần này tất nhiên phải làm náo nhiệt hơn tiệc mừng thọ của lão thái thái, nàng ta nhất định phải dựa vào yến hội này để rửa sạch vết nhơ của mình.
Tuy rằng kết quả viện thí còn chưa yết bảng nhưng trong lòng lão thái thái đã nhận định Tạ Thế An sẽ đỗ đầu, vô cùng vui vẻ nhưng lại thở dài: “Ai dà, nếu Duy ca nhi cũng có thể đọc sách giống như vậy thì tốt rồi…”
Tạ Thế An từ trường thi trở về đã nghe người thuật lại chuyện xảy ra trong phủ, Duy ca nhi bị phụ thân đánh mười mấy roi, nằm trên giường hai ngày, hôm nay mới bò tới học đường đọc sách.
“An ca nhi, đi thăm đệ đệ con đi.” Nguyên thị mở miệng: “Thấy con có tiền đồ như vậy, nói không chừng Duy ca nhi cũng sẽ bắt đầu cố gắng.”
Tạ Thế An gật đầu, xoay người đi đến viện tử của Tạ Thế Duy.
Hạ nhân trong viện đã đổi hết thành một đám bà tử thô to, một bà tử đang đứng ngoài cửa sắc thuốc, thấy hắn ta tới thì lập tức chuẩn bị hành lễ.
Hắn ta ra hiệu cho bà tử im lặng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy Tạ Thế Duy đang dựa vào giường đọc sách.
Làm huynh trưởng, nhìn thấy thân đệ đệ này có chí tiến thủ như vậy, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy an ủi, cảm nhận sâu sắc mấy roi phụ thân đánh xuống thật sự đáng giá.
Nhưng lúc bước lại gần, vừa nhìn rõ quyển sách kia thì hắn ta lập tức trầm mặc, vươn tay giật lấy quyển sách trên tay Tạ Thế Duy: “Suốt ngày đệ chỉ đọc mấy thứ quỷ quái này?”
Trong sách đều là hình vẽ, là một câu chuyện xưa đầy máu me.
“Đại ca...” Tạ Thế Duy bị dọa choáng váng: “Huynh đừng nói với phụ thân và mẫu thân, cầu xin đại ca.”
Tạ Thế quăng quyển truyện tranh vào giá nến, chỉ một lúc sau, quyển sách đã bị thiêu rụi.
Hắn ta giận dữ nói: “Phụ thân phạt đệ như vậy mà đệ vẫn không thay đổi, xem ra là không cứu được nữa!”
“Đại ca, đệ không có, chỉ là bài tập phu tử giao quá khó...” Tạ Thế Duy vắt óc biện minh: “Đệ đã viết được một lúc rồi, bây giờ mới thả lỏng một chút nên mới lấy thứ này ra xem, đệ thật sự sửa đổi rồi mà, đã sửa rồi...”
Tạ Thế An nhìn về phía mấy trang đại tự xiêu xiêu vẹo vẹo đang nằm trên bàn.