Tạ Thế An thật không tin trên đời lại có người viết chữ xấu như vậy.
Chữ viết của hắn ta lúc ba tuổi còn đẹp của Tạ Thế Duy tám tuổi nhiều.
“Tám tuổi rồi mà đệ còn học nhân chi sơ tính bản thiện , viết có mấy chữ cũng viết không xong, đệ không cảm thấy mất mặt sao?” Tạ Thế An tức đến mức không lựa lời mà nói: “Chẳng trách phụ thân lại đánh đệ, nếu là ta thì ta cũng thật hận không thể bóp chết đệ!”
nhân chi sơ tính bản thiện
Tạ Thế Duy sợ nhất là phụ thân Tạ Cảnh Ngọc, tiếp theo chính là đại ca Tạ Thế An này, đại ca quá ưu tú khiến nó trông cứ như bao cỏ vậy.
Nó nắm lấy tay áo Tạ Thế An rồi nói: “Đại ca, đệ rất muốn đọc sách nhưng mà khó quá, thật sự rất khó, làm cách nào cũng không học được, đệ cũng không có cách nào... Mẫu thân nói nếu đệ không so được với Doãn ca nhi thì sẽ bắt đệ tham gia quân ngũ, đại ca, huynh giúp đệ đi, đệ không muốn ra chiến trường chịu chết đâu...”
Tạ Thế An đẩy nó ra, tức giận nói: “Đệ không chăm chỉ đọc sách, lại không muốn vào quân doanh, đệ tính cả đời cứ không có tiền đồ như thế sao?”
“Đệ, đệ có thể học kinh doanh?” Tạ Thế Duy nói ra hết suy nghĩ trong lòng: “Đệ chỉ là học chậm một chút thôi, nhưng đệ còn nhỏ, có thể từ từ học, chắc chắn sẽ học được thôi...”
Tạ Thế An mím môi.
Tạ gia sau này sẽ càng ngày càng phát triển, có người đi đầu mở đường, quả thật cũng phải có người ở hậu phương làm ăn buôn bán, cung cấp của cải sung túc.
Không thể tin tưởng người ngoài, hắn ta chỉ có thể tin tưởng Duy ca nhi cùng một nương sinh ra này.
Hắn ta suy tư một hồi rồi nói: “Mẫu thân bảo đệ so với Doãn ca nhi, đệ chỉ cần thu phục Doãn ca nhi là được, nếu cả chuyện nhỏ này mà đệ cũng không làm được thì thật đáng bị đưa lên chiến trường, để địch nhân chặt bỏ cái đầu rỗng tuếch này của đệ đi.”
Hắn ta nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Tạ Thế Duy nhanh chóng chạy tới trước bàn, cầm lấy quyển truyện tranh đã bị thiêu hủy, nhưng quyển sách đã bị thiêu thành tro, nó tức giận đến mức vỗ ngực dậm chân.
Vừa giương mắt thì nhìn thấy một bóng người đi tới, nó cầm lấy giá nến trên bàn rồi ném qua đó: “Tiểu tiện nhân nhà ngươi, đều là lỗi của ngươi!”
Người bước vào chính là Cửu Nhi.
Nàng ấy nghiêng người né tránh, giá cắm nến rơi xuống đất phát ra một tiếng vang.
“Ngươi dám né sao!” Tạ Thế Duy giận dữ: “Tiện nhân, ai cho ngươi lá gan đó!”
Cửu Nhi cúi đầu nói: “Bẩm nhị thiếu gia, phu nhân đã sắp xếp đại phu cứ cách một ngày là tới bắt mạch cho nô tỳ, nếu trên người nô tỳ có thêm vết thương, phu nhân chắc chắn sẽ hỏi tội nhị thiếu gia, nô tỳ cũng là sợ nhị thiếu gia chưa lành thương cũ đã phải chịu thêm thương mới.”
Nghe vậy, Tạ Thế Duy càng giận.
Nhưng nó thật sự không dám xuống tay với Cửu Nhi nữa.
Cửu Nhi cúi đầu nhặt giá nến dưới đất lên, nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Ngay lúc Tạ Thế Duy bị dày vò thì cả Tạ phủ lại vô cùng hân hoan.
Tạ lão thái thái đã lệnh cho Vân Sơ bắt chuẩn bị yến hội ăn mừng đỗ đầu viện thí.
Nhà người khác sẽ không dám chuẩn bị mấy loại yến hội này trước ngày yết bảng nhưng Tạ gia lại vô cùng tự tin.
Vân Sơ đã quen tổ chức những buổi tiệc thế này, cũng chẳng cần phí quá nhiều tâm tư, cứ việc dặn dò Thính Sương là được, chỉ có một việc mà nàng phải xem xét kỹ lưỡng, chính là danh sách khách mời.
Nàng đã làm xong một bảng danh sách rồi đưa đến An Thọ Đường.
Lão thái thái nhìn thoáng qua, cảm thấy tôn tức này thật không bình thường chút nào, lại muốn mời tế tửu của Quốc Tử Giám tới dự tiệc, đây là quan Chính tam phẩm của triều đình, sao có thể đến dự tiệc rượu trong nhà quan viên Ngũ phẩm?
Vân Sơ cười mở miệng: “Lão thái thái, ngài có điều không biết, An ca nhi đọc sách ở Học Chính Giám, đó là nơi được Quốc Tử Giám thành lập ra, mỗi năm Học Chính Giám sẽ lựa chọn hai ba vị học sinh ưu tú để đưa vào Quốc Tử Giám, An ca nhi đỗ đầu kỳ viện thí, đó chính là học sinh ưu tú nhất của Học Chính Giám, mùa thu năm nay chắc chắn sẽ được tới Quốc Tử Giám đọc sách, tế tửu của Quốc Tử Giám yêu mến người tài, tất nhiên sẽ đến uống mấy ly rượu động viên.”