Vân Sơ đưa Thính Vũ vào phòng khách.
Nàng nhìn điểm tâm trên bàn rồi nói: “Ta nhớ bánh đậu xanh ngươi làm mềm xốp hơn bánh bình thường rất nhiều, nếu ngươi rảnh rỗi thì làm một ít đưa tới đây.”
Thính Vũ mặt mày hớn hở: “Vâng phu nhân, bây giờ thiếp thân sẽ đi làm ngay.”
Chỉ cần phu nhân nguyện ý dùng nàng ta thì sớm hay muộn gì nàng ta cũng sẽ được về bên cạnh phu nhân, sẽ lấy lại mặt mũi giống như trước kia, trong phủ còn có ai dám tỏ thái độ với nàng ta.
Vân Sơ gật đầu, Thính Vũ đang muốn lui ra thì một bà tử hốt hoảng chạy vào: “Phu nhân, Bình Tây Vương mang theo rất nhiều người tới đây, nói muốn điều tra Tạ phủ.”
Ngón tay giữ chén trà của Vân Sơ đột nhiên cứng đờ.
Người của phủ Bình Tây Vương đến nhanh như vậy thật là ngoài dự đoán của nàng, may là Thu Đồng và Thính Sương đã đưa hai đứa nhỏ rời đi.
Thính Vũ kinh ngạc nói: “Bình Tây Vương tuy quyền cao chức trọng nhưng cũng đâu có tư cách điều tra phủ đệ tư nhân, có phải có tên trộm nào trốn tới đây cho nên Bình Tây Vương mới...”
“Là tiểu thế tử và tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương phủ mất tích.” Bà tử vội nói: “Đại nhân đã ra cửa cung nghênh Bình Tây Vương, sai lão nô đến bẩm báo phu nhân một tiếng, bảo đám di nương và các tỷ nhi lánh mặt.”
Vân Sơ gật đầu, lập tức sai người đi thông báo cho nhóm nữ quyến.
Vừa mới dặn dò xong thì đã nghe được rất nhiều âm thanh vọng tới, thì ra là người của phủ Bình Tây Vương đã soát tới hậu viện.
Cả kinh thành này chắc cũng chỉ có Bình Tây Vương dám làm như vậy.
Đại hoàng tử là Thái Tử, cần phải thu phục lòng dân, tuyệt đối sẽ không tự ý điều tra phủ đệ tư nhân để tránh bị đám quan lại buộc tội.
Những hoàng tử còn lại còn chẳng có năng lực phòng thân, nào có gan làm ra chuyện như vậy.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc và Bình Tây Vương càng đi càng đến gần, Vân Sơ làm đương gia chủ mẫu, tất nhiên không thể lảng tránh như đám di nương.
Nàng đứng lên chào hỏi: “Bái kiến Vương gia.”
Ánh mắt Sở Dực dừng trên người Vân Sơ.
Không biết sao hắn lại nhớ tới hình ảnh nàng ôm Trường Sinh đêm hôm đó.
Dưới ánh trăng, làn da nàng trắng nõn như sứ, đêm hôm đó hắn hoảng hốt nhận ra đôi mắt xinh đẹp kia của nàng vô cùng giống Trường Sinh.
Lúc này nương theo ánh nắng, hắn càng thấy rõ hơn, không chỉ là đôi mắt giống, ngay cả đôi môi dường như cũng được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Hắn dừng một chút rồi mở miệng: “Tạ phu nhân, đắc tội.”
Lúc này, bốn hộ vệ tới lục soát Sanh Cư nhìn Bình Tây Vương lắc lắc đầu.
Hắn khẽ híp mắt.
Hai canh giờ trước, lúc hắn đang trên đường tới Ký Châu thì Thái Tử đột nhiên sinh bệnh, phụ hoàng lập tức ban thánh chỉ triệu hồi hắn về kinh, sau khi hắn về phủ, đang dự định đưa trưởng tử Du ca nhi tới Đông Cung thăm bệnh, lúc này mới biết Du ca nhi không ở trong phủ, ngay cả Trường Sinh cũng không thấy đâu.
Hắn lập tức triệu tập nhân thủ lục soát khắp thành.
Nơi đầu tiên chính là phủ đệ của Trưởng công chúa, bởi vì Du ca nhi rất thân cận với Trưởng công chúa.
Nơi thứ hai chính là Tạ phủ, có thể là vì tối hôm đó Trường Sinh đối với vị Tạ phu nhân này lưu luyến không rời nên hắn cảm giác có lẽ hai đứa nhỏ sẽ tới đây.
Nhưng vẫn không tìm được.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, quấy rầy.”
Sở Dực xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc này, một âm thanh hài tử vang lên: “Ở đó có một chiếc giày!”
Vân Sơ quay đầu, thấy Tạ Thế Doãn vẫn luôn bị Thính Vũ giữ chặt đột nhiên chạy tới, chỉ vào giữa bồn hoa rồi la lên.
Nàng nhìn theo hướng ngón tay của Tạ Thế Doãn, hô hấp tức khắc ngưng lại, đó là giày gấm của Du ca nhi.
Sở Dực cũng dừng bước, nhìn về phía chiếc giày kia, ngày thường hắn bận rộn công vụ, mấy chuyện mang giày cho hài tử tất nhiên không phải hắn làm, chỉ là hắn thấy chiếc giày này thật quen mắt.
“Đây không phải giày của ta.” Giọng trẻ con của Tạ Thế Doãn vang lên: “Là giày của ai rơi ở đây?”
Thính Vũ liếc mắt nhìn, phát hiện Vân Sơ thay đổi sắc mặt, nàng ta vội vàng kéo hài tử của mình lại.