Tạ Thế Doãn cắn chặt môi.
Nó đã nói là trong viện mẫu thân có hài tử khác nên mẫu thân mới không thích nó nữa, nhưng di nương lại không chịu tin lời nó nói.
Hiện tại nó đã tìm được chứng cứ rồi, vừa lúc Bình Tây Vương cũng ở đây, vậy mượn tay Bình Tây Vương tìm hài tử trong viện mẫu thân ra đi.
Thính Vũ che miệng nhi tử nhà mình lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía chiếc giày kia.
Đó thật sự không phải giày của Doãn ca nhi, nhưng vừa nhìn đã biết là giày của một hài tử ba bốn tuổi, nam hài cỡ tuổi đó ở trong phủ chỉ có một mình Doãn ca nhi.
Vậy chứng minh trong viện của phu nhân còn có hài tử khác.
Phu nhân thật sự muốn nhận nuôi hài tử khác sao?
Tâm tình của Thính Vũ vô cùng phức tạp.
Vân Sơ chỉ hơi thay đổi sắc mặt, nháy mắt đã trở lại bình thường, nàng nhanh chóng bước qua, nhặt chiếc giày nhỏ trong bụi hoa ra: “Hôm qua ta còn bảo đám nha hoàn trong viện đi tìm giày, thì ra là rơi ở đây, sắp tới sinh thần của chất nhi bên nhà mẹ đẻ, ta cố ý sai người đi mua đôi giày có kiểu dáng thịnh hành nhất kinh thành hiện nay.”
Sở Dực gật đầu: “Quấy rầy rồi, bổn vương cáo từ.”
Hắn nhanh chóng đưa hộ vệ rời đi.
Vừa lúc Vân Sơ nhìn thấy Thu Đồng và Thính Sương từ bên ngoài đi vào, hai người bọn họ nhìn nàng gật đầu, trái tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng trở về vị trí.
Sở Dực ra tới cửa, đang muốn đến nơi tiếp theo tìm thì đã có hạ nhân tới báo: “Vương gia, tìm được tiểu thế tử và tiểu quận chúa rồi, bọn họ trốn ra phủ đi dạo, có Mao hộ vệ đi theo.”
Dứt lời, hai tiểu chủ tử được hai ma ma ôm tới trước mặt Sở Dực.
Hai tiểu gia hỏa đều biết bản thân đã làm sai, ôm chặt ma ma cổ, vùi đầu không rên một tiếng.
Sở Dực nhìn về phía Sở Hoằng Du, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống, dừng trên chân thằng bé, lập tức nheo mắt hỏi: “Giày con đâu?”
Sở Hoằng Du chà xát hai chân nhỏ: “Không, không biết đã rơi ở đâu rồi.”
“Hửm?” Sở Dực cười lạnh: “Con nói thử xem tại sao giày của con lại chạy tới Tạ phủ rồi?”
Sở Hoằng Du sợ trắng mặt, phủ nhận theo bản năng: “Không có, con không có tới Tạ gia...”
Ngữ khí của Sở Dực càng lạnh hơn: “Ta nói con tới Tạ gia khi nào, thật là không đánh đã khai, con...”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì tiểu cô nương đang vùi trong ngực ma ma đột nhiên lấy lại tinh thần, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, vươn hai tay nhỏ.
Lòng Sở Dực lập tức mềm nhũn.
Trước hai tuổi, hơn phân nửa thời gian Trường Sinh đều hôn mê, qua hai tuổi mới đỡ hơn một chút nhưng năm nào cũng phải châm cứu, mỗi lần châm cứu đều khóc lớn, càng ngày càng mâu thuẫn với người phụ vương luôn ép con bé chữa bệnh này.
Chờ tới khi được ba tuổi, bệnh của Trường Sinh rốt cuộc cũng khá lên, nhưng trong mắt con bé lại không hề có ánh sáng.
Con bé sẽ không chủ động nhìn người phụ thân này, sẽ không để phụ thân ôm, không muốn ở chung với hắn dù chỉ là một khắc...
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên con bé chủ động vươn tay đòi hắn ôm.
Sở Dực buông tha Sở Hoằng Du, ôm nữ nhi vào lòng.
Sở Hoằng Du thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nó có chút kinh ngạc.
Trước kia dù nó bị phụ vương mắng cho máu chó đầy đầu, muội muội dù có nghe được thì cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhưng hiện tại, muội muội lại chủ động giúp nó giải vây.
Sau khi ở cùng mẫu thân một lúc, hình như muội muội đã có gì đó khác trước kia.