Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 138

Chương 138 -

Nàng cũng ngờ bản thân lại tát vào mặt Tuyên Võ.

“Tuyên Võ hầu, xin tự trọng!” Vân Sơ đẩy cánh tay đang chắn khung cửa của hắn ta, cất bước đi ra ngạch cửa, nàng nghiêng người, ánh mắt lóe ra sự lạnh lẽo: “Ngài thật sự nên hòa ly, ngài không xứng với phu nhân của mình.”

Nàng nói xong thì xoay người rời đi, Thính Sương vội vàng đỡ lấy nàng, chủ tớ hai người làm lơ khuôn mặt xanh mét của Tần Minh Hằng, trực tiếp đi rời khỏi hầu phủ.

Ra tới nơi thì lại thấy xe ngựa không còn ở đó nữa.

Mặt Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo.

Nàng không về Tạ phủ mà lại đến tiệm băng sắp khai trương.

Trần Đức Phúc đã mua một viện tử lớn, đằng trước là mặt tiền cửa hiệu, mặt sau là kho hàng, để chất nhi bà con xa của Trần Đức Phúc làm chưởng quầy, đặt tên là tiệm băng Trần thị.

Đã ấn định ngày khai trương là tuần giữa tháng năm, người đến mua băng đều là người giàu có nên giá băng cũng được đẩy cao, hai lượng bạc một cân, đợi tới tháng bảy, giá cả sẽ càng tăng cao.

Nàng trao đổi một số kiến nghị của mình với Trần Đức Phúc, điều chỉnh giá cả một hồi rồi mới rời khỏi tiệm băng.

Lúc này vẫn còn sớm, giữa trưa Vân Sơ cũng chẳng ăn được gì, nàng tìm một tửu lâu rồi cùng Thính Sương ăn một bữa ngon lành.

Dùng cơm xong, bọn họ lại nhàn nhã uống trà, ánh chiều hôm đã dần buông xuống.

Vân Sơ cũng không gấp gáp trở về, nàng và Thính Sương đi dạo chợ đêm kinh thành.

Lúc mới lên đèn sẽ có rất nhiều tiểu thương đẩy xe lên phố bán đồ, từ khi gả chồng, Vân Sơ cũng chưa có cơ hội đi dạo thế này.

Nàng thấy được chỗ bán diều thì sẽ nghĩ Du ca nhi chắc chắn sẽ thích thả diều, sau này có cơ hội cùng thả diều thì tốt quá.

Nàng thấy tiệm bán đồ chơi làm bằng đường, nghĩ thầm Trường Sinh chắc sẽ thích ăn đường, nàng rất thích bộ dáng cười rộ ngọt ngào của Trường Sinh.

Nàng thấy hàng đồ gốm, nghĩ thầm nếu hai đứa nhỏ ở đây, nhất định phải làm ba mô hình gốm giống bọn họ y như đúc...

Cứ nghĩ ngợi mông lung như thế, Vân Sơ đã mua một đống lớn đồ vật.

Chờ sắc trời tối đen, Vân Sơ và Thính Sương mới ngồi xe ngựa của Trần Đức Phúc về Tạ gia.

Nàng vừa bước vào cửa Sanh Cư thì Tạ Cảnh Ngọc đã tới nơi.

Vân Sơ ngồi trên ghế, lãnh đạm nhìn hắn ta: “Sao phu quân không đợi ta mà đã rời đi?”

Tạ Cảnh Ngọc quan sát nàng tỉ mỉ từ đầu đến chân, trông vẫn giống dáng vẻ lúc sáng rời phủ y như đúc, nhưng hình như lại có chỗ nào đó không giống.

Ánh mắt của hắn ta khiến Vân Sơ lạnh lòng.

Thì ra vì Tạ gia mà hắn ta có thể chắp tay dâng nàng cho một nam nhân khác.

Nếu không phải nàng đã nhận ra có gì đó không đúng, chuyện xảy ra sau khi uống hết ngụm trà kia là gì, nàng quả thực không dám tưởng tượng.

Thì ra từ lúc này, Tạ Cảnh Ngọc đã bắt đầu tính kế nàng.

Lúc Vân gia còn cường thịnh, hắn ta còn dám động chủ ý với nàng, hắn ta lấy lá gan đó ở đâu.

“Sao phu nhân lại về muộn vậy...”

Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi hỏi một câu.

Hắn ta muốn biết chuyện đó có xảy ra không.

Hắn ta càng muốn biết nàng có biết là hắn ta làm chuyện đó hay không.

“Tại sao ta về muộn ư, sao phu quân không hỏi chính mình?” Vân Sơ nhìn hắn ta: “Xe ngựa đưa ngài hồi phủ cũng không quay lại hầu phủ đón ta, ta đi bộ về, tất nhiên phải tốn thời gian rồi.”

Thấy nàng chỉ hơi kích động, Tạ Cảnh Ngọc suy đoán nàng hẳn là cũng mê man như đêm động phòng hoa chúc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên, nàng cũng không biết hắn ta ti tiện.

Hắn ta nhẹ nhàng thở ra, áy náy nói: “Là ta sai, ta không vì công vụ mà sơ sót phu nhân.”

“Phu thê không cần nói những lời này.” Vân Sơ ra vẻ không để ý, lo lắng nói: “Tuyên Võ hầu nhận lời xin lỗi của Tạ gia không?”

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Hầu gia nói sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Hắn ta từ bỏ nhi tử, dâng thê tử, nếu Tần Minh Hằng còn truy cứu không bỏ thì đúng là khinh người quá đáng.

Vân Sơ cười cười.

Tuyên Võ hầu ăn một bạt tai của nàng, chuyện này sẽ không qua dễ dàng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment