Quả nhiên như Vân Sơ dự đoán.
Ngày hôm sau nàng đã nghe nói Dư đại nhân mắng Tạ Cảnh Ngọc ngay trước cửa cung, cũng giao hết công văn do Tạ Cảnh Ngọc phụ trách cho Viên đại nhân.
Tạ Cảnh Ngọc tuy có Vân gia làm chỗ dựa nhưng vẫn không thể thuận lợi lên được Thượng ngũ phẩm, hơn nữa đây Tạ gia gây ra đủ chuyện chê cười, còn đắc tội Tuyên Võ hầu, trong triều có rất nhiều người đều đang ngóng đợi trò hề to hơn, Tạ Cảnh Ngọc cũng là người tâm tính cứng cỏi, dù bị bao nhiêu người châm biếm thì hắn ta vẫn sớm tối thượng triều, chưa bao giờ xin nghỉ một ngày.
Mặt ngoài không nhìn ra Tạ Cảnh Ngọc có gì khác thường, chỉ có gã hầu trong thư phòng của hắn ta mới biết chủ tử nhà mình đã ném vỡ bao nhiêu chung trà.
“Phụ thân, đây có lẽ là một chuyện tốt.” Tạ Thế An nhặt những mảnh vỡ dưới đất lên, bình tĩnh nói: “Năm năm qua Tạ gia quá mức huy hoàng, Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa dạo phố, sau đó lại cưới Nhất phẩm đích nữ nhà tướng, ngắn ngủn năm năm đã thăng hai cấp quan, trên triều đình, người thăng quan nhanh như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, bao nhiêu người ghen ghét phụ thân, hiện giờ phụ thân giao ra công vụ trong tay, xem như khiến những kẻ đó được như ý nguyện, phụ thân cũng được nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Tạ Cảnh Ngọc sa sầm: “Tuyên Võ hầu không có ý định buông tha Tạ gia.”
“Còn một nguyên nhân nữa là Vân gia không tỏ thái độ.” Tạ Thế An tiếp tục nói: “Chỉ cần Vân gia có người nguyện ý đứng cùng phe với phụ thân, Tuyên Võ hầu ném chuột sợ vỡ đồ, tất nhiên sẽ không dám kích động triều thần cô lập phụ thân.”
Tạ Cảnh Ngọc uống cạn chung trà trên bàn.
Hắn ta đã nhờ Vân Sơ ra mặt đến phủ Tuyên Võ hầu, chẳng lẽ lại bảo Vân Sơ đi cầu Vân phu nhân đến phủ Tuyên Võ hầu khuyên giải sao?
“Không cần phải cầu Vân gia nhân ra mặt.” Tạ Thế An mở miệng: “Phụ thân, vẫn là câu nói đó, họa kia biết đâu sau này lại là phúc, nếu chuyện đã tới nước này thì cứ thuận thế mà làm, thu liễm mũi nhọn, ngủ đông chuẩn bị, chờ đợi cơ hội tiếp theo.”
Tạ Cảnh Ngọc biết đây là con đường duy nhất hiện nay.
Rời khỏi thư phòng, Tạ Thế An thở dài.
Nói đi nói lại vẫn là tình cảm phu thê giữa phụ thân và mẫu thân quá nhạt nhòa, nếu không mẫu thân nhất định sẽ chủ động giải quyết khốn cảnh trước mặt giúp phụ thân.
Hắn ta vừa về đến viện của mình thì Hạ thị đã từ bên cạnh đi tới, lo lắng nói: “An ca nhi, sau khi đệ đệ con tới thôn trang thì không hề có tin tức gửi về, con có thể xin phụ thân con cho ta tới thôn trang chăm sóc thằng bé mấy ngày không?”
“Di nương, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đi rồi thì có thể không về Tạ phủ được nữa.” Tạ Thế An lạnh lùng nói: “Ý ta là rời đi đều tốt cho chúng ta, không bằng di nương tìm cớ đến thôn trang ở luôn đi.”
Hạ thị phản đối theo bản năng: “Con và Phinh tỷ nhi còn ở Tạ gia, sao ta có thể rời đi, nếu ta đi rồi, con và Phinh tỷ nhi cũng xảy ra chuyện giống Duy ca nhi thì phải làm sao đây...”
“Không muốn rời khỏi Tạ gia vậy thì an phận làm di nương của ngươi đi.” Tạ Thế An có chút mỏi mệt nói: “Quan lộ của phụ thân gặp cản trở, ngươi đừng đến chọc phụ thân phiền lòng.”
Hắn ta xoa xoa ấn đường rồi bước vào trong.
Hạ thị cắn môi dưới.
Từ khi trở thành di nương, nàng ta không thể tự do ra vào phủ, phu nhân thật là biết tính toán.
May mắn có trong tiểu ni cô trong miếu nguyện ý làm việc cho nàng ta, bằng không mấy chiếc khăn và bình phong thêu kia không thể nào bán ra ngoài được.
Vân Sơ ngồi trên giường, Thính Sương đứng bên cạnh báo cáo: “Mấy hôm nay Tuyên Võ hầu gia chưa từng thượng triều, cũng không có động tĩnh gì.”
Nàng ấy tận mắt thấy Tuyên Võ hầu ăn một bạt tai của phu nhân, gương mặt kia lập tức sưng lên, đổi thành bất cứ người nào thì e rằng chuyện này sẽ không trôi qua như vậy.
Tuyên Võ hầu chèn ép Tạ gia cũng không sao, nàng ấy chỉ lo lắng phu nhân sẽ gặp phiền toái.
Vân Sơ uống trà.
Nỗ lực nhớ lại đời trước, mãi đến khi nàng chết, nàng và Tuyên Võ hầu cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Ai ngờ Tuyên Võ hầu lại ôm tâm tư âm u như vậy với nàng, khó trách trong tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn ta lại bảo nàng hòa ly.
Nàng tất nhiên muốn cách xa người ôm tâm tư dơ bẩn với mình.
Thanh danh của mình bị hủy là việc nhỏ, liên luỵ danh tiếng Vân gia là chuyện lớn...