Tạ Thế An mím chặt môi, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Hồi lâu sau, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ quyết tuyệt: “Vậy cứ làm theo lời phụ thân, tiễn người đi xa đi.”
Chỉ cần Hạ thị đi rồi thì dù có người muốn tra thân phận của nàng ta cũng khó mà tra ra, dù có tra được thì lúc đó Tạ gia cùng Hạ thị đã không còn bất cứ quan hệ gì... Hắn ta sẽ âm thầm che chở Hạ thị, để nửa đời sau của bà ấy vô ưu vô lo.
“Hai người cho rằng chỉ cần tiễn Hạ di nương đi rồi là sẽ không có chuyện gì sao?” Vân Sơ rũ mắt: “Thật ra Hạ di nương chính là thân sinh mẫu thân của An ca nhi, Duy ca nhi và Phinh tỷ nhi đúng không.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên ngây người.
Thân phận của Hạ thị bị lộ ra thì thôi đi, cả gốc gác của ba tỷ đệ An ca nhi cũng bị Vân Sơ tra ra rồi.
Nhìn nàng bình tĩnh như vậy, hiển nhiên là đã sớm biết chuyện này, tại sao hắn ta lại không nhận ra vậy?
Tạ Thế An căn bản không ngờ sẽ được nghe một câu như vậy, trong đầu hắn ta lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng mới thốt ra một câu mà hắn ta cho là từ tận đáy lòng: “Hạ thị chỉ có công sinh thành, mẫu thân ngài mới mẫu thân chân chính của con.”
Tạ Cảnh Ngọc nuốt một ngụm không khí nói: “Phu nhân, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu, tuy Hạ thị là mẫu thân của bọn nhỏ nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn trong yến hội khi trước, nàng ta vĩnh viễn chỉ là hạ nhân của Tạ phủ chứ không phải Hạ di nương, xin phu nhân đừng để trong lòng có khúc mắt.”
“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì, phu quân vẫn nên nghĩ xem phải xử lý chuyện của Hạ di nương như thế nào đi.” Vân Sơ đi ra ngoài: “Ta đi xem lão thái thái.”
Nàng vừa đi, Tạ Cảnh Ngọc lập tức ngã ngồi xuống ghế.
Vừa đến An Thọ Đường, còn chưa vào trong mà Vân Sơ đã nghe thấy tiếng Tạ Phinh đang nói chuyện: “Hạ di nương không thể làm ra chuyện như vậy, dù bà ấy có thật sự muốn làm đương gia chủ mẫu thì cũng không thể nào nguyền rủa lão thái thái và tổ mẫu, đây chắc chắn là có người vu oan hãm hại, nhất định là có ẩn tình, lão thái thái, ngài cho người điều tra lại một lần đi!”
Lão thái thái nằm nghiêng trên giường, uống thuốc xong rồi nói: “Phinh tỷ nhi, cháu một hai phải bảo vệ Hạ thị sao?”
“Lão thái thái, ngài có điều không biết.” Vân Sơ bước vào trong: “Hạ di nương là thân sinh mẫu thân của Phinh tỷ nhi, nó đương nhiên phải bảo vệ mẫu thân của mình, cũng không có gì là sai.”
Tạ Phinh đột nhiên quay đầu: “Mẫu, mẫu thân...”
“Sơ nhi, con nói bậy bạ gì đó.” Lão thái thái nắm chặt nắm tay, sau đó lại làm như không có việc gì: “Mẫu thân thân sinh của Phinh tỷ nhi đã chết từ lâu, bây giờ con là mẫu thân của nó!”
“An ca nhi đã nói ta biết Hạ di nương chính là thân nương của ba tỷ đệ bọn nó.” Vân Sơ thờ ơ nói: “Cũng không biết lão thái thái có biết thân phận thật sự của Hạ thị không?”
“Oanh”, Tạ Phinh cảm giác như có sấm đánh từng trận bên tai, thân thể mất khống chế trượt xuống.
Một câu trước khiến nàng ta chưa kịp phản ứng lại, câu tiếp theo càng khiến nàng ta không biết phải làm gì, nàng ta phải đỡ tay nha hoàn mới khiến bản thân mình không ngã xuống.
Lão thái thái nhăn mặt: “Hạ thị ngoài là di nương của Tạ gia thì còn có thể có thân phận gì?”
Trong lòng bà ta vẫn còn đang tìm lời giải thích, tôn tức đã biết Hạ thị là thân nương của ba hài tử, phỏng chừng sẽ nháo lên vì lúc trước bọn họ nói thân nương của An ca nhi đã chết nên tôn tức mới chấp nhận cho ba hài tử làm con vợ cả... Hiện giờ người đã chết lại trở thành di nương trong phủ, tôn tức chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân bị Tạ gia lừa gạt, nếu nháo đến chỗ Vân gia thì không ổn...
Bà ta đang đắn đo tìm cách thì lại nghe Vân Sơ nói: “Tổ phụ của Hạ thị là Hộ bộ Thượng thư của triều đình hơn hai mươi năm trước, Hà đại nhân Hà Thao, người đó chính là Hà đại nhân tham ô nhận hối lộ dẫn tới tất cả nam tử trên bảy tuổi trong vòng ba đời đều bị chém đầu.”