Hạ thị ngưng khóc thút thít.
Nàng ta nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, bi thiết nói: “Cũng không biết Duy ca nhi thế nào...”
“Yên tâm, ta sẽ sắp xếp người để ý Duy ca nhi.” Tạ Thế An mở miệng: “Không còn sớm nữa, uống đi.”
Hạ thị nhận lấy bình sứ, nàng ta ngửi được hương thơm ngào ngạt kia, nàng ta tin lời bọn nhỏ, độc dược này sẽ không làm nàng ta thống khổ, chỉ cần ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ qua đi.
Nhưng nàng ta không cam lòng.
Hà gia còn chưa được khôi phục.
Bọn nhỏ còn chưa thành nhân.
Cũng không thể gặp mặt Ngọc Lang lần cuối.
Hạ thị nhắm mắt lại, ngửa đầu, uống hết thứ thuốc độc ngọt ngào trong bình sứ kia.
Vừa uống hết thuốc độc thì cửa đã bị đẩy ra.
Là Vân Sơ tới.
Tâm tình nàng phức tạp, mở miệng nói: “An ca nhi, Phinh tỷ nhi, chuyện bên này cứ để ta xử lý, hai con mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Phinh tận mắt nhìn thấy thân nương uống thuốc độc, gần như vỡ vụn, thân thể không ngừng phát run, vừa nghe Vân Sơ nói vậy, còn không dám nhìn Hạ thị một cái đã vội vàng đỡ lấy tay nha hoàn lui ra.
Tạ Thế An cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ, chuyện nên làm đã làm xong, hắn ta không có cách nào trơ mắt nhìn Hạ thị tắt thở.
Hắn ta đứng lên, lảo đảo đứng không vững, đỡ tường cố gắng đứng thẳng người bước ra ngoài.
Thính Sương cùng Thính Phong canh giữ bên ngoài, đóng cửa phòng chứa củi lại.
Hạ thị đã uống thuốc độc, quả thật không hề đau đớn thống khổ, ánh mắt nàng ta dừng trên người Vân Sơ, đột nhiên cười thảm: “Người ra quyết định là lão thái thái, người đưa thuốc là đại nhân, người đút thuốc là An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi, phu nhân thật biết cách giũ bỏ sạch sẽ.”
“Ta tới nhặt xác giúp ngươi không phải sao?” Vân Sơ từ trên cao nhìn xuống: “Đều nói con người trước khi chết sẽ nói lời thật lòng, Hà Linh Huỳnh, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi ngoan ngoãn trả lời cho ta.”
Hạ thị nghe được khuê danh của bản thân, vô cùng hoảng hốt.
Nàng ta cười lạnh: “Ta lưu lạc đến mức này cũng là có bút tích của phu nhân đúng không, ngươi cảm thấy ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi sao?”
“Có thể đoán được là ta nhúng tay vào, ngươi cũng không quá ngu xuẩn.” Vân Sơ bĩu môi: “Không ngại cho ngươi biết, chuyện Tạ Thế Duy chọc giận Tuyên Võ hầu cũng là do ta quạt gió thêm củi, thế nào, có thấy ngoài ý muốn không?”
“Ngươi!”
Hạ thị thật sự không ngờ tới chuyện đó cũng có liên quan tới Vân Sơ.
Nàng ta hận không thể bóp chết người trước mắt.
Vân Sơ nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, Tạ Thế An và Tạ Phinh đều sẽ có kết cục giống như Tạ Thế Duy.”
Hạ thị cắn răng: “Rốt cuộc ngươi biết bọn chúng là hài tử của ta từ khi nào?”
Nàng ta đã sớm cảm giác phu nhân cố ý nhằm vào đám hài tử, chỉ là không có ai tin tưởng nàng ta.
Chẳng trách phu nhân cứ như thành một người khác, có người nào trong Tạ phủ là chưa bị phu nhân xử lý, thì ra phu nhân đã sớm biết bản thân bị Tạ gia lừa gạt.
Vân Sơ không có trả lời thắc mắc của nàng ta, mở miệng nói: “Đôi nhi nữ ta sinh ra bốn năm trước rốt cuộc đã được đưa đi đâu?”
Ngực Hạ thị chấn động, cúi đầu: “Không phải phu nhân đã mang hài tử về an táng bên cạnh mộ tổ của Vân gia sao, tới hỏi ta chuyện gì nữa?”
Nói xong câu đó, nàng ta cảm giác hai chân của mình mềm nhũn, dường như không chống đỡ nổi thân thể của nàng ta nữa, cảm giác sinh mệnh đang từ từ lụi tàn ập đến...
“Cái giá cho một lần mạnh miệng của ngươi là của hồi môn Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ vân đạm phong khinh: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội.”
Hạ thị gắt gao cắn môi.
“Còn không nói?” Vân Sơ cười cười: “Cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết quý trọng, vậy đừng trách ta, An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi...”
“Ta nói, ta nói!” Hạ thị vô lực ngã xuống chiếu, âm thanh đã không còn mạnh mẽ như lúc nãy: “Bà đỡ đã giao đôi nhi nữ kia cho đại nhân, đại nhân đích thân ôm hài tử rời khỏi Tạ phủ, ngoài đại nhân, không ai biết hài tử bị ném ở nơi nào.”