Vân Sơ nhắm mắt: “Khi đó, hài tử còn sống phải không?”
Hạ thị cười tự giễu.
Thì ra phu nhân cái gì cũng biết, Ngọc Lang vứt bỏ hài tử còn hơi thở, sao phu nhân có thể bỏ qua cho Ngọc Lang.
Trước khi nàng ta chết, Ngọc Lang cũng không thèm tới nhìn một cái, nàng ta còn lo lắng cho nam nhân lòng lang dạ sói kia làm gì!
“Đúng, hài tử còn sống.” Hạ thị cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn: “Phu nhân, chuyện ngươi hỏi ta đều đã nói, hứa với ta, dù ngươi không thể đối xử tử tế với An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi thì cũng xin ngươi đừng chậm trễ tiền đồ của bọn nó, xin ngươi, phu nhân...”
Nàng ta dùng chút sức lực cuối cùng bắt lấy mắt cá chân của Vân Sơ.
Vân Sơ nhẹ nhàng nhấc chân, Hạ thị như một chiếc lá rụng ngã xuống chiếu..
Nàng ta nằm trên chiếu, hô hấp gian nan, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, máu trào ra khóe miệng, đôi mắt mở to, cứ như vậy mà tắt thở.
Vân Sơ thở dài.
Tạ Thế An và Tạ Phinh liên thủ bức tử Hạ thị, nhưng trước khi nàng ta chết vẫn còn rất quan tâm hai hài tử kia.
Nàng nhìn Hạ thị chết không nhắm mắt, khẽ lắc đầu bước ra khỏi phòng củi.
Vừa ra ngoài thì đã thấy Tạ Cảnh Ngọc đang đứng ngay cửa tiểu viện.
“Phu quân tới rồi à.” Vân Sơ mở miệng: “Hạ di nương vẫn nói muốn gặp mặt phu quân lần cuối, trước khi chết lại không được như ý nguyện, vì vậy mà chết không nhắm mắt.”
Hốc mắt Tạ Cảnh Ngọc đỏ lên.
Hắn ta và Hạ thị quen nhau từ thời niên thiếu, cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, bảo hắn ta làm sao đi nhìn nàng ta từ một người đang sống sờ sờ biến thành một thi thể lạnh lẽo?
Hắn ta có lỗi với Hạ thị, cũng có lỗi với Vân Sơ, hắn ta không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào.
Hắn ta xoay người rời đi.
Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Phu quân xác định không vào nhìn một cái sao?”
Tạ Cảnh Ngọc khựng lại, cũng không thèm quay đầu nhìn, tiếp tục cất bước rời đi.
Ánh mắt Vân Sơ lạnh như băng.
Sao nàng lại gả cho một kẻ vừa nhu nhược vừa ích kỷ như vậy.
Nàng dặn dò bà tử trong viện: “Bỏ vào một bộ quan mỏng, chôn đi.”
Bọn hạ nhân không dám thở mạnh, vội vàng đi làm.
Tạ Cảnh Ngọc trở lại thư phòng ngồi hơn một canh giờ, cảm giác tim đập nhanh mới dần dần biến mất.
Hắn ta lại đứng dậy tới phòng củi, lại phát hiện trong phòng củi không còn một bóng người, hỏi thì mới biết thi thể của Hạ thị đã bị đưa ra ngoài thành...
Đêm nay, Tạ Cảnh Ngọc cơ hồ không ngủ được, chỉ cần hắn ta nhắm mắt là sẽ nhìn thấy Hạ thị hai mắt rỉ máu, bi thảm thê lương nhìn hắn ta.
Hắn ta hối hận không đi nhìn Hạ thị lần cuối, hối hận vì khiến nàng ta chết không nhắm mắt...
Sáng sớm, đầu hắn ta đau muốn nứt ra, không thể lâm triều nên vội vàng bảo gã hầu đi xin nghỉ.
Nằm trên giường một lúc thì hạ nhân tới báo: “Đại nhân, phu nhân tới.”
Tạ Cảnh Ngọc có chút không dám đối mặt với Vân Sơ.
Hắn ta lừa nàng bảo nương của đám An ca nhi đã chết nên Vân Sơ mới đào tim đào phổi nuôi lớn hài tử, cũng không thể vì Hạ thị đã chết mà hắn ta không cần giải thích chuyện này.
Vốn dĩ đã không phải phu thê tình thâm, cứ như vậy mà không còn gì cả.
Hắn ta sợ Vân Sơ sẽ đòi hòa ly.
Nếu nàng thật sự muốn hòa ly thì hắn ta sẽ đồng ý hay không đồng ý?
Hắn ta có thể từ chối sao?
Lúc này cửa phòng đã bị đẩy ra, Vân Sơ bước vào trong: “Nghe gia đinh nói phu quân bị bệnh, còn dâng sớ xin nghỉ thiết triều, sao lại không mời đại phu?”