Tạ Thế Duy ngẩng đầu: “Mẫu thân nói thật đi, Hạ di nương chết có liên quan gì tới đại ca đại tỷ không?”
“Duy ca nhi, ai nói mấy chuyện này với con, con đừng tin, Hạ di nương tự làm chuyện xấu, không thể đối diện với bản thân nên đã uống thuốc độc tìm chết.” Vân Sơ thay đổi sắc mặt nói: “Đại ca là hài tử đáng kiêu ngạo của phụ thân con, tất cả tâm huyết của phụ thân con, tất cả tài nguyên của Tạ gia đều thuộc về đại ca con, con lại cứ đối nghịch với đại ca con, phụ thân chắc chắn không tha cho con, ta có thể bảo vệ con một lúc nhưng cả đời thì sao?”
Tạ Thế Duy gắt gao nắm nắm tay.
Nó chỉ là đắc tội Tuyên Võ hầu nên mới bị Tạ gia vứt bỏ.
Mà Tạ Thế An đích thân giết chết thân nương của mình lại được thừa hưởng tất cả mọi thứ của Tạ gia!
Tại sao lại bất công như vậy!
“Sắc trời không còn sớm, con nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Vân Sơ vỗ vai nó, xoay người đi ra sân.
Mới vừa ra cửa thì đã thấy Tạ Thế An đang đứng đó: “An ca nhi?”
“Mẫu thân, Duy ca nhi có chút hiểu lầm, con phải giải thích rõ ràng.” Tạ Thế An mở miệng: “Con vào trước.”
Hắn ta vừa bước vào cửa thì một cái chân đèn đã bay tới chỗ hắn ta: “Cút!”
“Duy ca nhi, ta là đại ca.” Tạ Thế An thở dài, nhặt chân đèn lên: “Nương qua đời, trên thế giới này chúng ta là người thân duy nhất, đệ cho ta một cơ hội giải thích đi.”
“Được, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!” Tạ Thế Duy thọt chân từ trong phòng lao ra: “Ngươi giải thích xem tại sao không cho người nhà mời đại phu chẩn bệnh cho ta, giải thích xem tại sao lại dùng rượu độc bức tử nương! Ngươi nói đi, ngươi giải thích đi!”
“Chân của đệ vốn không trị hết được, chuyện này không liên quan tới ta.” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Chuyện của nương rất phức tạp, một hai câu không nói rõ được... Duy ca nhi, đệ yên tâm, tuy chân của đệ không trị hết nhưng sau khi ta thi đậu công danh, ta sẽ cho đệ cả đời vinh hoa phú quý, vô ưu vô lo!”
Tạ Thế Duy lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thật vậy chăng?”
Tạ Thế An gật đầu: “Đương nhiên là thật, nhưng tiền đề là trước khi ta đậu công danh, đệ phải an phận ở lại thôn trang. Ngày mai ta sẽ đích thân đưa đệ về thôn trang, được không?”
Hắn ta hiểu rõ người đệ đệ này, nóng tính bốc đồng, không có đầu óc.
Nó đã biết bí mật lớn của Tạ gia, sao hắn ta có thể yên tâm để ngoại công đưa Duy ca nhi rời khỏi Tạ gia. Duy ca nhi phải ở lại Tạ gia, ở lại thôn trang Tạ gia cả đời!
Tạ Thế Duy đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cái gì gọi là an phận ở lại thôn trang, ngươi sợ ta ở lại Tạ gia, đoạt đi những thứ thuộc về ngươi có đúng không! Tạ Thế An, ngươi quá dối trá, ngươi vì tiền đồ của bản thân mà giết nương, hiện tại ta đã biết được bí mật của ngươi, có phải ngươi cũng định xử lý ta không?”
Nó túm lấy chung trà lên bàn đập lên đầu Tạ Thế An, máu tuông ra như suối.
Gia đinh trong viện hoảng hốt hét lên, vội vàng xông tới kéo Tạ Thế Duy lại.
“Mau, mau đi mời đại nhân với lão thái thái tới đây!”
Hai vị thiếu gia đánh nhau, hạ nhân bọn họ không quản được, phải gọi người có thể xử lý đến.
Lão thái thái vốn đang định tìm Tạ Thế Duy nói chuyện, chủ yếu là tiểu tử này đã biết Hạ di nương chết kỳ quặc, bí mật như vậy tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, bà ta phải tới cảnh cáo Tạ Thế Duy.
Đi được nửa đường thì nghe gia đinh đến báo, nhị thiếu gia đánh đại thiếu gia chảy máu đầu!