Tạ lão thái thái lảo đảo, suýt nữa thì ngã ngồi ra đất.
Bà ta ôm ngực, chống quải trượng hấp tấp đi về phía viện tử của Tạ Thế Duy.
Chỉ thấy tằng tôn tử Tạ Thế An mà bà ta coi trọng nhất đang ngồi dưới đất, dùng tay che trán, máu tươi chảy ra từ những khe hở ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Màu máu đỏ tươi khiến đầu óc lão thái thái choáng váng, suýt nữa là ngã nhào.
“Nghiệp chướng! Sao Tạ gia lại có thể sinh ra thứ nghiệp chướng như ngươi!”
Lão thái thái cố gắng bước lên, quải trượng trong tay không chút khách khí rơi xuống đầu Tạ Thế Duy.
Tạ Thế Duy tám tuổi, thân hình khá cao lớn, duỗi tay bắt lấy quải trượng trong tay lão thái thái, dùng sức đoạt lấy rồi hung hăng ném xuống đất.
Lão thái thái không át được cơn giận, tên nghiệp chướng này còn dám đánh trả!
Bà ta bước lên nhéo lỗ tai Tạ Thế Duy: “Quỳ xuống, ngươi quỳ xuống cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ tên nghiệp chướng nhà ngươi!”
“Không quỳ, ta không quỳ!” Tạ Thế Duy rống to: “Người nên quỳ là hắn, hắn giết mẫu thân thân sinh, hắn nên quỳ xuống chuộc tội! Ta làm sai cái gì, ta cũng chỉ làm trầy da thế tử Tuyên Võ hầu, chỉ chảy một chút máu, dựa vào đâu mà bắt ta chịu đựng những chuyện này...”
“Thứ khốn nạn!”
Tạ lão thái thái run rẩy giơ tay, muốn tát nó một bạt tai nhưng Tạ Thế Duy lại né tránh, hung hăng đẩy bà ta rồi chạy mất.
Lão thái thái bị cướp mất quải trượng, Chu ma ma đang xem tình hình của Tạ Thế An, bà ta bị Tạ Thế Duy đẩy một cái, đứng không vững, không ai đỡ, cả người ngã ngửa về phía sau.
Rầm! Một tiếng vang lớn.
Tạ Thế An đột nhiên ngẩng đầu, thấy ót của lão thái thái đập xuống đất, miếng gạch lót sàn nhiễm đỏ.
Tạ Thế Duy bị dọa choáng váng, quên cả chạy trốn.
Tạ Cảnh Ngọc vừa tới nơi đã thấy một màn như vậy.
Hắn ta trở tay kéo Tạ Thế Duy lại: “Trói tên nghịch tử này lại, nhốt vào phòng chứa củi!”
Gia đinh bị dọa choáng váng lập tức phản ứng lại, vội vàng đè Tạ Thế Duy xuống, bịt miệng rồi kéo nó đến phòng chất củi.
Chu ma ma không rảnh lo cho Tạ Thế An, vừa lăn vừa bò tới chỗ lão thái thái, bà ta thấy lão thái thái trừng to mắt, sắc mặt biến thành màu than chì.
Bà tay run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của lão thái thái, sợ tới mức không ngừng lui về phía sai: “Không, không hay rồi, lão thái thái không thở nữa...”
Nghe được lời này, chân trái Tạ Cảnh Ngọc mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Hắn ta muốn đứng lên nhưng lại phát hiện chân trái cũng giống như tay trái, không có một chút khí lực nào.
Cảm giác khủng hoảng lan khắp người, hắn ta chống tay phải, gian nan đứng lên, kéo chân trái, đi tới bên cạnh lão thái thái, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
Hắn ta duỗi tay thăm dò hơi thở, không hề cảm nhận được một chút hô hấp nào, lão thái thái mở to hai mắt, khiến hắn ta lại nghĩ tới đôi mắt rỉ máu của Hạ thị trong vô số cơn ác mộng.
Hắn ta vươn tay vuốt mắt lão thái thái.
Hắn ta run rẩy, nước mắt mất kiểm soát rơi ào ạt, bật khóc thành tiếng.
“Phụ thân, bây giờ không phải là lúc để khóc lóc.” Tạ Thế An che trán, nhỏ giọng nói: “Có nhiều người trong viện nhìn thấy Duy ca nhi đẩy lão thái thái, những người này đều sẽ cho rằng là Duy ca nhi hại chết lão thái thái, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tạ gia, Tạ gia cũng xong đời...”
Duy ca nhi sẽ bị bắt lại thẩm vấn.
Ngự Sử Đài buộc tội phụ thân không biết dạy con.
Vãn bối Tạ gia bất hiếu, hắn ta cũng sẽ bị liên lụy, mọi người cũng sẽ cho rằng hắn ta là kẻ bất hiếu...
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Thế An.
Ngay lúc này, thứ đầu tiên mà trưởng tử của hắn ta nghĩ tới không phải là lão thái thái đã chết thảm, mà là tính toán được mất, tư lợi cho bản thân.
Lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được hài tử này thật sự ích kỷ, tư lợi cùng cực.
Nhưng hắn ta phải thừa nhận là An ca nhi nói đúng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Tạ gia cũng xong đời.
Hắn ta quay đầu, nhìn thấy bốn năm gia đinh, ba bốn nha hoàn và còn hai ba bà tử ở ngoài cửa.
Nhiều người như vậy, căn bản không thể bịt miệng hết.