Tất lang trung tới rất nhanh.
Ông ấy xách theo hòm thuốc, vội vàng vào nội thất của Vân Sơ, lấy một sợi chỉ quấn quanh mạch đập của Vân Sơ.
“Huyết hư gặp gió, phải tránh.” Tất lang trung nhanh chóng kết luận: “Chỉ là ăn trúng nấm dại, sau này tránh ăn là được, lão phu kê hai đơn phương thuốc, một cái là dưỡng khí huyết, cái kia là trị ngứa.”
Lang trung cầm bút lông, chỉ một lúc sau đã viết xong, đưa hai phương thuốc cho Cửu Nhi, nàng ấy vội vàng ra cổng thôn trang tìm người biết cưỡi ngựa chạy tới dược đường bốc thuốc.
“Lão phu hành y hơn ba mươi năm, Tạ phu nhân là người thứ hai hôn mê vì ăn nấm dại.” Tất lang trung mở miệng: “Người đầu tiên chính là tiểu quận chúa.”
Vân Sơ đột nhiên chết trân, vẻ mặt không thể nào tin tưởng.
Tiểu Trường Sinh cũng không thể ăn nấm dại sao?
Không trùng hợp như vậy chứ.
“Tạ phu nhân có thể ngâm suối nước nóng một chút, có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tiêu sởi.” Tất lang trung Sở Dực: “Nếu tiểu quận chúa cũng ở thôn trang thì ngày mai thử châm cứu cho tiểu quận chúa xem sao, phải xem châm cứu trong suối nước nóng sẽ có hiệu quả như thế nào.”
Vừa nghe mấy lời này, thân thể Sở Trường Sinh run lên, rút vào ngực Vân Sơ, không ngừng run rẩy.
Sở Hoằng Du chun mũi, siết chặt nắm tay nhỏ: “Tất lang trung là người xấu, lão châm kim vào người muội muội, lỗ kim trên người muội muội đều từ lão mà ra, người xấu, người xấu!”
Tất lang trung sờ mũi.
Ông ấy đã sinh hoạt cùng tiểu thế tử và tiểu quận chúa hơn ba năm, hai vị tiểu chủ tử chỉ cần thấy ông ấy là trốn, cứ như gặp phải hồng thủy mãnh thú.
Nhưng ông ấy cũng quen rồi.
Lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Du ca nhi, Tất lang trung châm cứu cho Trường Sinh là để điều trị thân thể cho con bé, con cũng đâu muốn muội muội cứ mãi yếu ớt như vậy, đến cả mèo con cũng không ôm được đúng không nào?”
Âm thanh của nàng có chút khàn khàn, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ.
Sở Hoằng Du đương nhiên biết đạo lý này, nhưng sau mỗi lần châm cứu, muội muội đều sẽ trầm mặc hơn, cả thân ca ca như nó cũng không thể nào tới gần.
Nó chỉ là đau lòng Trường Sinh chứ không phải cố ý chán ghét Tất lang trung.
Nó mím môi, buông tay Vân Sơ, vòng qua bình phong bước ra ngoài, tới trước mặt Tất lang trung, ngẩng đầu nói: “Tất lang trung, thực xin lỗi, ta không nên nói ông là người xấu, ông có thể tha thứ cho ta không?”
Tất lang trung kinh ngạc trợn to mắt.
Lúc trước tiểu thế tử mắng ông ấy là người xấu, không phải Vương gia không quản mà là tiểu thái tử căn bản không nghe lời Vương gia.
Lúc nãy Tạ phu nhân chỉ nói một câu đơn giản, vậy mà tiểu thế tử lại chủ động đi xin lỗi.
Quả thực là mặt trời mọc hướng Tây.
Ông ấy sờ râu, mở miệng nói: “Lúc lão phu thi châm, nếu tiểu thế tử có thể ở bên cạnh nói chuyện dời lực chú ý của tiểu quận chúa thì lão phu sẽ tha thứ cho thế tử.”
Sở Hoằng Du gật đầu: “Không cần Tất lang trung nói ta cũng sẽ làm như vậy.”
Tất lang trung cười ha ha, theo Sở Dực đi ra ngoài.
“Lão Tất.” Sở Dực chậm rãi mở miệng: “Trên đời này có nhiều người nổi sởi vì ăn nấm dại không?”
Tất lang trung lắc đầu: “Không nhiều lắm, cả đời ta chỉ gặp hai người là tiểu quận chúa cùng Tạ phu nhân thôi... Đa số người có bệnh trạng giống như vậy đều là bị dị ứng tôm cua đậu phộng, bị dị ứng nấm thật sự hiếm thấy.”
Có gì đó lóe lên trong đầu Sở Dực nhưng hắn lại không thể bắt lấy.
Hắn cho người đưa Tất lang trung đến một khách viện trong thôn trang, xoay người dặn dò bà tử trong tiểu viện: “Mấy người các ngươi chuẩn bị một chút, hầu hạ Tạ phu nhân ngâm suối nước nóng.”
Bà tử khoanh tay lĩnh mệnh: “Dạ, Vương gia.”