Hạ nhân đã lấy thuốc về, cũng đã sắc xong, Vân Sơ uống thuốc xong thì cảm giác yết hầu sưng đau cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng trên người vẫn còn nổi đầy ban sởi.
Nàng đứng dậy, chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Sở Hoằng Du quấn lấy nàng: “Vân di, con ngâm với ngài được không...”
Vân Sơ còn chưa nói gì thì đã nghe thanh âm của Sở Dực từ ngoài vọng vào: “Sở Hoằng Du, ta đã nói gì với con, nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Con không phải nam hài, con là nữ hài!” Sở Hoằng Du mặt dày: “Vân di, ngài cứ xem con là nữ hài đi, con rất muốn ngâm suối nước nóng với ngài.”
Vân Sơ: “...”
Nàng thật không biết nói gì cho phải.
Nhưng hài tử cũng chỉ mới bốn tuổi, còn chưa tới lúc chú trọng cách biệt nam nữ.
Nàng cho người chuẩn bị y phục, thay xiêm y chuyên dùng để ngâm suối cho hai tiểu gia hỏa, bản thân cũng thay xong xiêm y rồi nắm tay hai đứa nhỏ cùng đi ngâm suối nước nóng.
Mặt Sở Dực đen như đáy nồi.
Tuy không nhìn thấy tình huống bên kia nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh, tiếng cười của tiểu tử kia đã dọa đám chim chóc trên cây bay hết.
Tạ phu nhân thật sự quá yêu chiều tiểu tử này...
“Vương gia!” Lúc này, tùy tùng của hắn bước vào bẩm báo: “Ân tần nương nương thỉnh Vương gia tiến cung một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương nghị!”
Sở Dực vuốt ngón tay.
Chuyện quan trọng trong miệng mẫu phi tám phần là chuyện cưới vương phi cho hắn.
Tuy lúc trước hắn từng đáp ứng cưới vương phi nhưng Du ca nhi rất phản cảm với chuyện này, thậm chí còn vì chuyện này mà rơi xuống nước.
Hắn mở miệng: “Ngươi đi nói với ma ma tới truyền lời kia, ta đã có ý trung nhân, xin mẫu phi đừng nhọc lòng vất vả nữa.”
Tùy tùng kinh ngạc mở to đôi mắt.
Vương gia có ý trung nhân?
Hắn ngày ngày kề cận Vương gia, sao hắn lại không biết nhỉ?
Bên cạnh Vương gia chẳng có một nữ nhân nào! Sao có thể đột nhiên xuất hiện ý trung nhân!
Không đúng...
Ánh mắt tùy tùng nhìn về phía suối nước nóng, tuy không nhìn thấy gì nhưng hắn nghe rõ tiểu thế tử cứ gọi Vân di.
Hay là, là Tạ phu nhân?
Nhưng Tạ phu nhân đã thành thân, có phu quân, có nhi có nữ!
“Còn thất thần làm gì!”
Sở Dực quát lạnh một tiếng.
Tùy tùng như tỉnh mộng, vội vàng lui ra đi làm việc.
Sắc mặt Sở Dực tối sầm.
Ý trung nhân... Ý trung nhân là ai?
Năm mười lăm tuổi theo Vân tướng quân xuất chinh, nàng đứng trên tường thành, tiễn đưa Vân gia quân.
Khi đó nàng mới mười tuổi, cái gì hắn cũng không dám nghĩ, một chút tâm tư đã bị hắn hung hăng bóp chết từ trong trứng nước.
Nếu sớm biết rằng trở về sau năm năm xuất chinh lại phải đến uống rượu xuất các của nàng, khi trước hắn có giấu giếm tâm tư đó không?
Sở Dực cười khổ.
Dù Vân gia có biết tâm tư của hắn thì cũng vô dụng.
Vân gia quả quyết không để nữ nhi Vân gia gả cho hoàng tử, phụ hoàng cũng tuyệt đối không tứ hôn cho nàng và hắn.
Tâm tư thầm kín của hắn đã sớm bị tháng rộng năm dài vùi lấp... Nhưng hai đứa nhỏ lại rất quấn quýt nàng...
Mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần nói chuyện, mỗi một lần cùng ở gần nàng như vậy, lòng hắn cứ như một mảnh ruộng được tưới nước trong, hạt giống vốn tưởng đã chết từ lâu lại chậm rãi nảy mầm, mọc ra lá xanh nho nhỏ...
Nhưng, không thể!
Hắn không thể huỷ hoại nàng.
Sở Dực xoay người, đi ra tiểu viện.
Vân Sơ cùng hai đứa đang ngâm suối nước nóng, tuy đang là mùa hè nhưng bốn phía đều là cỏ cây, còn có bố trí băng nên cũng không thấy khô nóng.
Sở Hoằng Du giống như cá chạch lượn tới lượn lui trong bể tắm, thường xuyên cười ha ha, tiếng cười kia cũng lây sang Sở Trường Sinh, tiểu cô nương cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.