“Sơ nhi, thật sự có thể mời ngự y tới Tạ gia bắt mạch sao?” Nguyên thị vui mừng nói: “Tạm thời gác chuyện của An ca nhi sang một bên, chữa khỏi bệnh cho Cảnh Ngọc rồi tính tiếp.”
Vân Sơ mở miệng: “Đương nhiên là không mời được ngự y trong cung, nhưng ta có biết một lão ngự y về hưu, rất nhiều nhà quyền quý đến tìm lão ngự y này xem bệnh, chỉ là phí chút bạc.”
Nguyên thị xoay người lấy tráp của mình ra, lấy một túi bạc đưa cho Vân Sơ: “Sơ nhi, Cảnh Ngọc còn trẻ, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó, như vậy Tạ gia mới không lung lay.”
Vân Sơ nhận bạc: “Mẫu thân yên tâm, phu quân sẽ không có việc gì.”
Chờ nàng rời khỏi, Nguyên thị mở miệng nói: “Chờ Cảnh Ngọc khỏi bệnh, Cảnh Ngọc tất nhiên có biện pháp lót đường cho An ca nhi, chúng ta đừng bận lòng nữa.”
Tạ Trung Thành thở dài.
Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Vân Sơ đưa túi bạc cho Thính Phong, bảo Thính Phong đi một chuyến, lúc chạng vạng, Thính Phong đưa theo một lão giả về Tạ phủ.
Tạ Cảnh Ngọc nằm trên giường, Giang di nương đang hầu hạ đút thuốc, hắn ta cảm thấy bản thân ngày nào cũng uống thuốc nhưng bệnh tình lại chẳng có nửa phần chuyển biến tốt đẹp.
Mắt thấy thân thể của mình dần dần mất đi khống chế, có ai mà không sợ hãi.
Hắn ta đã bệnh thành thế này mà thê tử kết tóc đêm không về nhà ngủ, cả một đêm đều ở bên ngoài không thèm trở lại.
Lúc nãy Giang di nương nói nàng hồi phủ, nhưng nàng lại không thèm tới xem hắn ta một cái.
Hắn ta giấu giếm chuyện của Hạ thị dĩ nhiên là có sai, chẳng lẽ nàng làm ảnh hưởng bệnh tình của trượng phu là không sai sao?
“Choang!”
Tạ Cảnh Ngọc giơ tay đánh đổ chén thuốc.
Giang di nương vội vàng ngồi xổm nhặt từng mảnh vỡ: “Uống thuốc thì bệnh mới khá lên được, đại nhân, thiếp thân lại đi lấy cho ngài một chén.”
Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Không cần bưng thứ thuốc này tới nữa!”
Thuốc không trị được bệnh, cần gì phải uống nữa!
Giang di nương còn muốn khuyên thì lại nghe thấy một âm thanh ôn hòa vang lên: “Phu quân nói không sai, không cần uống thuốc này nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, thấy Vân Sơ từ cửa đi vào, lúc hắn ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng cuồn cuộn dâng lên vô số cảm xúc.
Hắn ta đang muốn mở miệng chất vấn thì lại thấy một lão giả đi theo sau nàng.
“Phu quân, vị này chính ngự y trong cung, từng giúp Hoàng Hậu nương nương chẩn mạch bình an.” Vân Sơ ngồi xuống chiếc ghế cách cái giường mấy bước chân: “Để lão ngự y bắt mạch xem bệnh này nên trị thế nào.”
Tạ Cảnh Ngọc không thể tin nổi.
Lần trước hắn ta cầu Vân Sơ mời ngự y chữa bệnh cho hắn ta, nàng tỏ vẻ như không thèm để ý, hắn ta cho rằng nàng không để lời nói của hắn ta ở trong lòng.
Thì ra nàng vẫn quan tâm hắn ta, thậm chí còn mời ngự y chuyên chữa bệnh cho Hoàng Hậu nương nương tới xem bệnh cho hắn ta...
“Phu nhân, cảm tạ nàng...”
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng Tạ Cảnh Ngọc lại biến thành một câu ngắn ngủn như vậy.
Phu thê nhiều năm, hắn ta thật sự có lỗi với nàng quá nhiều, sau khi khỏi bệnh, hắn ta tuyệt đối sẽ không cô phụ người bên gối.
Hắn ta vươn tay, lão ngự y đặt ngón tay lên mạch đập của hắn ta.
Lão ngự y đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Mạch này của Tạ đại nhân, không đúng lắm... sao lại giống như... mắc phải chứng vô sinh?”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên mở to hai mắt: “Không thể nào!”
Hắn ta liên tiếp sinh nhiều hài tử như vậy, sao lại bị vô sinh được...
“Để lão phu xem kỹ lại xem.” Lão ngự y nhắm mắt lại, cẩn thận thăm mạch.