“Tạ đại nhân bị vô sinh là do dược vật ảnh hưởng...” Lão ngự y trầm mặc: “Xin hỏi gần đây Tạ đại nhân đã dùng những loại thuốc gì?”
Giang di nương vội vàng đem mấy thứ thuốc hắn ta đã uống lên.
Lão ngự y ngửi ngửi, nếm nếm, lắc đầu: “Đây là thuốc trị bệnh của Tạ đại nhân thật, còn gì khác không?”
Tạ Cảnh Ngọc bỗng nhiên nhớ tới trước khi sinh bệnh, hắn ta vẫn luôn uống thuốc điều trị thân thể, nói là thuốc hay có thể giúp bọn họ thuận lợi có đích trưởng tử.
Hắn ta kinh ngạc nhìn về phía Vân Sơ.
Không biết vì sao trong lòng hắn ta lại có dự cảm chuyện này có liên quan tới Vân Sơ.
“Phu quân nhìn ta như vậy làm gì?” Ánh mắt Vân Sơ trong vắt: “Xem ra phu quân đang hoài nghi thê tử kết tóc là ta, dược điều trị thân thể hẳn là còn một ít, người đâu, mang tới cho lão ngự y kiểm tra.”
Gã hầu bên ngoài cầm gói thuốc còn chưa dùng xong vào.
Lão ngự y cẩn thận ngửi ngửi, dùng đầu ngón tay nắn vuốt, tiếp tục lắc đầu: “Đây thật sự là thuốc điều trị thân thể nam nhân, phương thuốc này rất thần kỳ, dùng ba tháng là có được nhi tử.”
Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Phu nhân, vừa rồi là ta hiểu lầm...”
“Không cần giải thích.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Xin ngự y xem thử, vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?”
Lão ngự y gật đầu, cẩn thận xem mạch cho Tạ Cảnh Ngọc, bỗng nhiên, ánh mắt ông ấy chú ý tới chậu hoa đang nằm trên bệ cửa, sau đó vội vàng đi qua.
Đầu giờ Thân, Tạ Thế An tan học về nhà
Vừa đến đại môn thì đã bị gã hầu trong viện của Tạ Cảnh Ngọc mời qua đó.
Hắn ta còn tưởng phụ thân muốn hỏi thăm chuyện học tập, vừa bước vào lại thấy đám hạ nhân cúi đầu cả bọn, không khí có chút nặng nề.
Lòng hắn ta lập tức trầm xuống, xem ra bệnh của phụ thân lại nghiêm trọng hơn rồi.
Tạ Thế An tới cửa, nhìn thấy Vân Sơ cũng ở trong nội thất, hành lễ nói: “Phụ thân, mẫu thân.”
“Quỳ xuống!”
Tạ Cảnh Ngọc quát lạnh, cơ hồ đã dùng hết sức lực toàn thân.
Thấy Tạ Thế An đứng không nhúc nhích, hắn ta cầm lấy chiếc ly đầu giường ném sang: “Ta bảo ngươi quỳ xuống! Không nghe thấy sao?!”
Tạ Thế An không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng phụ thân tức giận như thế, hắn ta không dám hỏi nhiều, thẳng thắn lưng quỳ xuống.
Mắt Tạ Cảnh Ngọc như bốc hỏa, hắn ta có nằm mơ cũng không tin trưởng tử đích thân hắn ta bồi dưỡng lại bỏ thuốc hắn ta.
Hắn ta kỳ vọng vào hài tử này nhiều bao nhiêu thì giờ phút này lại thương tâm, khổ sở, thống khổ, phẫn nộ bấy nhiêu!
Hắn ta không nhịn được bò dậy, cầm lấy chậu hoa trên bệ cửa sổ ném tới trước mặt Tạ Thế An.
Bùn đất và mảnh vỡ rơi tung tóe trước mặt Tạ Thế An, sắc mặt hắn ta lập tức biến đổi.
“Nói, tại sao phải làm như vậy?”
Tạ Cảnh Ngọc đỡ cái bàn, há mồm thở dốc.
Lúc nãy ngự y kia đã nói vì bồn hoa này mà cả đời hắn ta sẽ không thể có con được nữa.
Hơn nữa cũng vì bị chậu hoa này ảnh hưởng mà bệnh của hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng...
Nếu không phải kịp thời phát hiện ra chậu hoa này, không tới một tháng, hắn ta sẽ chết bất đắc kỳ tử...
“Phụ thân, hoa này có vấn đề gì sao?” Tạ Thế An giả vờ bình tĩnh: “Một nông phụ bán chậu hoa này cho con, nói có thể thanh tâm tĩnh khí, con mới mua về đặt trong phòng ngủ của phụ thân.”
Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “An ca nhi, ngươi thật sự không biết đây là hoa gì sao?”
Tạ Thế An căn bản không dám nhìn vào mắt nàng, hắn ta cúi đầu nói: “Nhi tử thật không biết, xin phụ thân mẫu thân nói rõ.”
“An ca nhi, ngươi quá làm ta thất vọng rồi.” Vân Sơ lắc đầu: “Trước giờ ngươi luôn thông minh, đọc nhiều sách vở, làm chuyện gì cũng biết cân nhắc, ngươi cảm thấy, ta và và phụ thân ngươi sẽ tin chuyện ngươi vô duyên vô cớ đặt chậu hoa này ở đây sao?”