“Đây là gã hầu ta mua về hầu hạ Duy ca nhi.” Vân Sơ mở miệng nói: “Duy ca nhi chân cẳng không tiện, chịu khổ nhiều như vậy, có người bên cạnh chăm sóc cũng yên tâm hơn.”
Thính Vũ không nhịn được nói: “Tạ gia đã sớm không trả nổi tiền tiêu hằng tháng, mua người về không phải sẽ tăng gánh nặng sao?”
“Bạc của phu nhân, tiền tiêu hằng tháng là phu nhân bỏ ra, không liên quan gì tới Tạ gia.” Thính Phong lạnh lùng nói: “Phu nhân làm chuyện gì còn phải hơi ý kiến một di nương như ngươi?”
“Thiếp thân không phải có ý đó.” Thính Vũ vội vàng cúi đầu: “Thiếp thân chỉ cảm thấy Khang ca nhi rõ ràng càng cần người chăm sóc hơn nhị thiếu gia... Thiếp thân chỉ là đau lòng Khang ca nhi.”
“Vũ di nương chỉ biết quan tâm ngoài miệng.” Thính Phong châm chọc không chút lưu tình, quay đầu hô: “Đa Hỉ, vào đây.”
Lời vừa dứt thì Đa Hỉ dắt đã dắt một cái dê cái vừa sinh xong vào sân viện, vừa nhìn đã biết là sữa căng đầy.
Vân Sơ nhìn Nguyên thị: “Khang ca nhi không giống những hài tử khác, không có nhũ mẫu nào đồng ý nuôi nấng, ta nghĩ tới nghĩ lui thì thấy vẫn nên mua một con dê cái về, người trong nhà đích thân chăm sóc sẽ yên tâm hơn một chút.”
Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng.
Tạ Thế Khang đời trước được nàng cứu về, đời này nàng buông tay mặc kệ, Đào di nương cũng mặc kệ, bỏ lại nhi tử thân sinh rồi chạy mất.
Bảo nàng trơ mắt làm ngơ như trước đây thật sự không được, tốn mấy lượng bạc mua một con dê cái, xem như một chút thiện ý cuối cùng nàng dành cho Tạ gia.
“Sơ nhi, ta đã biết là con sẽ không mặc kệ cái nhà này mà.” Nguyên thị vô cùng cảm động, hốc đỏ lên: “Nếu không phải có con che chở, e là Duy ca nhi đã sớm... Có con dê cái này, hẳn là Khang ca nhi cũng có thể sống sót... Tạ gia có con, thật là tốt quá...”
Trên tay bà ta còn có chút bạc, vẫn đủ để mua một con dê cái, nhưng chỉ cần chỗ này tiêu vài lượng, chỗ kia tiêu vài lượng, cộng hết lại thì e rằng một trăm lượng bạc của bà ta cũng chẳng gắng gượng nổi một tháng, bà ta bây giờ có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, có thể tạm chấp nhận thì cứ chịu đựng một chút, không ngờ Sơ nhi lại chủ động lấy bạc mua dê cho Khang ca nhi...
Bà ta nhìn hài tử trong ngực rồi nói: “Khang ca nhi, nếu con có thể trưởng thành, nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân con...”
Vân Sơ cười cười.
Đời trước, nàng đích thân nuôi nấng Tạ Thế Khang, xuôi nam tới rất nhiều nơi, tìm kiếm danh y, tỉ mỉ chăm sóc mới khiến nó biến thành một hài tử tương đối bình thường.
Hài tử vẫn luôn thân cận với nàng, mãi đến khi Vân gia xảy ra chuyện, Tạ Thế Khang bị Đào di nương ảnh hưởng, quyết đoán lựa chọn về phe của Tạ gia.
Lúc nàng quỳ gối cầu xin Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An, Tạ Thế Khang đã nói nàng đừng quỳ ở đó, sẽ khiến những người đến Tạ gia bái phỏng trông thấy, ảnh hưởng danh dự của Tạ gia.
Lúc Thính Tuyết đến đưa thức ăn cho nàng, Tạ Thế Khang nói nàng là nữ nhi tội thần, không xứng ăn một hạt gạo của Tạ gia.
Khi đó Tạ Thế Khang đã quên lúc còn nhỏ nó không thể uống nổi một miếng sữa, người mẫu thân này đã tự tay đút từng giọt từng giọt vào miệng nó...
Nàng trả giá cả tấm lòng còn chưa nhận được sự hiếu thuận của Tạ Thế Khang.
Chỉ một con dê cái hèn mọn này là sẽ có được hiếu tâm của hài tử sao?
Vân Sơ lắc lắc đầu, rời khỏi sân viện.
Nguyên thị sai bà tử đi vắt sữa dê, nhóm lửa nấu sôi, cẩn thận đút cho Tạ Thế Khang...
Thính Vũ vaf Giang di nương dắt hài tử rời khỏi đó.
Tạ Thế An nhìn về phía đệ đệ thủ túc của mình: “Duy ca nhi, những chuyện trước kia cứ xem như gió thoảng qua đi, từ nay về sau, hai huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh.”
Tạ Thế Duy cúi đầu: “Được.”
“Ta dự định sau này sẽ làm kinh doanh, trước tiên cứ kiếm một ít bạc trước rồi tính sau.” Tạ Thế An mở miệng nói: “Đệ lo học tính toán sổ sách trước đi...”