Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 386

Chương 386 -

Lúc huynh đệ bọn họ đang nói chuyện thì đại nha hoàn Thính Tuyết bên cạnh đương gia chủ mẫu đang chỉ dạy hai gã hầu của Tạ phủ.

“Tam Cửu, bình thường ngươi hầu hạ đại thiếu gia thế nào thì cứ hướng dẫn Cam Lai hầu hạ nhị thiếu gia như thế ấy.” Thính Tuyết nhìn hai người trước mặt rồi nói: “Hiện giờ Tạ phủ không thể so với trước kia, có rất nhiều chuyện cần hai ngươi làm, xác thật là có chút vất vả, sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của các ngươi sẽ do phu nhân lo liệu, một tháng nửa điếu tiền.”

“Không không không.” Tam Cửu xua tay: “Ta và đại thiếu gia cùng lớn lên từ nhỏ, ta cam tâm tình nguyện hầu hạ đại thiếu gia, Tạ gia có thể thu lưu ta, ta đã rất cảm kích, không cần tiền tiêu vặt...”

Thính Tuyết bày ra tư thái đại nha hoàn: “Có tiền tiêu hàng tháng mới có thể làm tốt nhiệm vụ, các ngươi hai phải hầu hạ tốt hai vị thiếu gia, hai vị thiếu gia ngày thường làm chuyện gì, các ngươi đều phải kịp thời thông báo cho phu nhân, đừng đến lúc đó bị hỏi lại chẳng biết gì cả.”

Tam Cửu cùng Cam Lai lập tức gật đầu đồng ý.

Sắp xếp cho Cam Lai xong, Thính Tuyết quay về bẩm báo với Vân Sơ.

Nàng gật đầu không nói thêm gì.

Chỉ cần Tạ Thế An tuân theo khuôn phép, Cam Lai vĩnh viễn chỉ là một nô tài, nếu không...

Chiều muộn, nàng ngồi xe ngựa đến vương phủ đón hai đứa nhỏ.

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ giống như hôm qua, vừa tới là sẽ nhìn thấy ba phụ tử bọn họ, nhưng cuối cùng lại chỉ thấy hai tiểu gia hỏa.

“Phụ vương bị hoàng nãi nãi gọi vào cung rồi.” Sở Hoằng Du dính lên người Vân Sơ: “Không có phụ vương đi theo, con vô cùng vui vẻ.”

Phụ vương luôn nói, nam nữ thụ thụ bất thân khiến nó lần nào cũng không dám ngồi sát mẫu thân.

Bây giờ nó muốn làm gì thì làm đó, còn có thể hôn vài cái đó.

Vân Sơ mỗi tay ôm một đứa: “Phụ vương các con không ở phủ, vậy mẫu tử chúng ta có thể ở lâu thêm một chút...”

Nói thật, Bình Tây Vương đi theo cũng khiến nàng mất tự nhiên, cứ cảm giác như có một đôi mắt nóng rực luôn nhìn mình chằm chằm.

Lúc mẫu tử bọn họ tới tiểu viện thì Sở Dực cũng đã tới điện của Ân tần.

Ân tần ở Trường Thu Cung, bà ấy xem như là người ở bên cạnh hoàng đế từ khá lâu, hơn nữa còn sinh hạ một hoàng tử một công chúa, dù cho lúc này dung nhan không còn như xưa nhưng vẫn có một vị trí nhỏ ở trong cung.

“Dực nhi, ngồi.” Ân tần tươi cười nói: “Ta đã cố ý cho ngự trù làm nhiều món con thích ăn, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?”

Sở Dực cầm đũa ăn mấy miếng rồi ngẩng đầu nói: “Mẫu phi gọi con vào cung là có chuyện gì sao?”

Hắn vốn dĩ không muốn tiến cung nhưng ma ma truyền lời lại nói mẫu phi có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với hắn.

Thấy Ân tần chỉ lo khuyên hắn dùng bữa, hắn lập tức hiểu ra chuyện này không có gì quan trọng cả.

Hắn đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

Đi gấp như vậy làm gì, đã bao lâu con không cùng mẫu phi dùng bữa rồi?” Ân tần gọi hắn lại: “Ngồi xuống, có chuyện muốn thông báo với con.”

Sở Dực dừng bước nhưng vẫn không ngồi xuống.

“Mấy ngày trước Phương phu nhân mang bát tự của Phương tiểu thư tiến cung, ta đã nhờ quốc sư xem qua.” Ân tần tươi cười: “Quốc sư nói con và Phương tiểu thư là duyên trời tác hợp...”

Lời còn chưa dứt, Sở Dực đã ngắt ngang: “Phương tiểu thư gì, duyên trời tác hợp gì, là chuyện khi nào?”

Ân tần nhìn hắn nói: “Không cần hỏi cái này, bây giờ con theo ta tới chỗ phụ hoàng con, xin phụ hoàng con tứ hôn cho con và Phương tiểu thư...”

Nếu không phải lần săn thú trước xảy ra chuyện, hôn sự của Dực nhi và Phương tiểu thư đã sớm định xong, không đến mức kéo dài tới hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment