Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 391

Chương 391 -

Tuy chuyện Bình Tây Vương kháng chỉ vẫn chưa truyền ra ngoài nhưng với một nhà trọng thần Nhất phẩm như Vân gia, muốn biết những chuyện này cũng không khó.

“Phương gia đã là lựa chọn tốt nhất trong khả năng của Bình Tây Vương.” Vân Trạch chậm rãi mở miệng: “Thà kháng chỉ cũng không muốn cưới nữ nhi Phương gia, hắn đang muốn làm gì vậy?”

Vân Sơ lắc đầu.

Lúc trước là Đàm nhị tiểu thư, bây giờ là Phương tiểu thư, cả hai người đều không lọt vào mắt của nam nhân kia, nàng cũng không biết hắn muốn làm cái gì.

Nhưng đời trước hắn độc thân tới hơn ba mươi, bây giờ kháng chỉ cũng chẳng phải chuyện kỳ quái.

“Ta nghĩ hẳn là trong lòng hắn đã có Vương phi mà hắn chọn rồi.” Liễu Thiên Thiên vuốt cái bụng tròn vo: “Là vì Sơ nhi nhỉ.”

“Sao có thể!” Vân Trạch cười lạnh: “Nếu hắn thật lòng muốn cưới Sơ nhi thì sẽ không làm ra những chuyện xấu xa như vậy... Không nói cái này nữa, hôm nay lâm triều, quốc sư có bói một quẻ vận mệnh quốc gia, có một tin tức không tốt.”

Vân Sơ nhướng mày: “Có phải là chuyện ở Nam Cương không?”

Vân Trạch gật đầu: “Quẻ tượng biểu hiện có phản tặc xuất hiện ở Nam Cương.”

“Quốc sư quả là lợi hại.” Liễu Thiên Thiên nói: “Cha đến Nam Cương không phải là để chém phản tặc Xa Kỵ tướng quân sao?”

“Quẻ tượng còn nói mây trắng che phủ, không có một ngọn cỏ, rõ ràng là đang chỉ thẳng Vân gia.” Vân Trạch trầm mặc: “Đa số người trong triều đều không biết cha đã tới Nam Cương nên mới không dám nói thẳng chuyện này có dính dáng tới Vân gia, nhưng trong lòng Hoàng Thượng lại rất rõ ràng, sau khi hạ triều còn gọi ta đến Ngự Thư Phòng, hỏi cha gần đây có viết thư gửi về không.”

Vân Sơ cầm chung trà nhấp một ngụm.

Đời trước nàng chỉ là phụ nhân ở hậu trạch Tạ gia, đối với những chuyện này chỉ biết được kết quả chứ không biết được tỉ mỉ quá trình.

Bây giờ mới biết thì ra quốc sư cũng đóng vai trò quan trọng trong chuyện này.

Cha nàng mất tích là chuyện nằm trong dự kiến, dù cho nàng không sống lại một đời để giúp đỡ ông ấy thì ông ấy cũng sẽ bình yên trở về, cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng nếu cứ mặc kệ quốc sư này, nếu ngày sau lão ta bói ra quẻ tượng gì rồi lại hắt nước bẩn vào Vân gia thì thật sự rất phiền toái.

Rốt cuộc quốc sư là người của Thái Hậu hay là người của Cung Hi Vương?

Không quan trọng.

“Đổi một quốc sư khác là được.”

Lời của Vân Sơ khiến Vân Trạch đại kinh thất sắc: “Sơ nhi, muội nói cái gì?”

Quốc sư là trọng thần Nhất phẩm, chưởng quản Khâm Thiên Giám, là đại hồng nhân được Hoàng Thượng cực kỳ tín nhiệm.

Một quốc sư đi đến vị trí này phải trải qua mười mấy hai mươi năm, không phải nhẹ nhàng muốn đổi là đổi.

“Đại ca đã quên cảnh tượng trong mộng của muội đều ứng nghiệm sao.” Vân Sơ cười nói: “Hoàng Thượng coi trọng quốc sư là vì quốc sư có thể nhìn thấy tương lai, những điều kiện khác chỉ là phụ, nói cách khác, chỉ cần là người có thể biết được tương lai thì sẽ được Hoàng Thượng tín nhiệm.”

Vân Trạch vẫn còn lo lắng: “Có được không?”

Vân gia vẫn luôn tôn sùng bo bo giữ mình, không muốn tham dự vào phân tranh trên triều đình, nếu đổi quốc sư thành người của mình, lỡ như lộ ra thì Vân gia sẽ bị diệt ngay.

“Quẻ tượng của quốc sư đương nhiệm chỉ thẳng Vân gia, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, để lão ta lại là một mối họa.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Đương nhiên, đây là đại sự, vẫn phải nhờ đại ca quyết định.”

Vân Trạch cũng không do dự quá lâu.

Hắn nhanh chóng quyết định: “Được, vậy cứ làm theo lời Sơ nhi, đổi quốc sư.”

Huynh muội hai người dùng cơm trưa xong thì lập tức xuống phố.

Xe ngựa đi đến một ngôi miếu nát ở ngoài thành.

Vân Sơ nhấc mành xe: “Cứ chờ xem đã.”

Trong lúc tu sửa cô nhi viện, nàng đã dạo một vòng các ngôi miếu nát ở ngoài thành, gặp được rất nhiều người nghèo túng chật vật, trong đó có một người khiến nàng vô cùng ấn tượng.

Nếu muốn chọn người làm quốc sư, hắn có vẻ rất thích hợp, hơn nữa người này còn có điểm yếu.

Xe ngựa dừng dưới tán cây đại thụ đối diện miếu nát, bọn họ đứng từ xa quan sát.

Bình Luận (0)
Comment