Một lúc sau đã thấy một nam tử xuất hiện trên đường nhỏ, một thân lam lũ, râu ria lộn xộn, bước vào miếu nát.
Ngồi một lúc thì lại nghe thấy tiếng nam tử rống lên đau đớn từ trong miếu nát vọng ra.
Người đang tru lên chính là người râu ria xồm xoàm kia, hắn tên là Đinh Nhất Nguyên, là một thư sinh, hắn mất cả nửa ngày tìm đồ ăn cho thê nhi nhưng lại bị đám người trong miếu nát cướp đoạt, hắn muốn phản kháng nhưng ít không địch được nhiều, bị bảy tám người quần ẩu, không bảo vệ được đồ ăn cũng thôi đi, cả người còn mang đầy thương tích.
“Đừng đánh, đừng đánh.” Thê tử của hắn ôm hài tử bò tới: “Đánh nữa sẽ chết người đó, xin các ngươi thương tình...”
Đám người kia cũng không phải hạng cùng hung cực ác, đoạt được đồ ăn thì cũng tan đi.
Đinh Nhất Nguyên ôm thê nhi khóc lớn: “Là ta vô dụng, là ta quá hèn nhát...”
Gia đạo hắn sa sút, thê tử vẫn cứ đinh ninh gả cho hắn, hắn quá vô dụng, đọc sách nhiều năm như vậy mà cũng chẳng được gì, thê tử lại vì gánh nặng gia đình mà ngã bệnh.
Hắn đã bán hết sách vở gom bạc chữa bệnh cho thê tử, nghe nói đại phu ở kinh thành rất lợi hại nên mới đưa thê nhi lên kinh thành tìm đại phu chữa bệnh.
Nhưng đi được nửa đường, toàn bộ số bạc đã bị thổ phỉ cướp đi, bọn họ chỉ đành ăn xin cho tới khi đến được kinh thành, không xu dính túi, một chỗ ở cũng không có nên mới đến ngôi miếu nát này.
Ngày nào hắn cũng nghĩ cách kiếm bạc nhưng giấy thông hành của hắn cũng đã bị thổ phỉ cướp đi, không có thứ để chứng minh thân phận, hắn căn bản là không tìm được việc.
Vì thế mà một nhà ba người bọn họ đã trú trong miếu nát này nửa năm...
Mắt thấy mùa đông sắp tới, nếu không tìm được việc gì làm thì hắn và thê nhi sợ là phải chết trong miếu nát này.
Đều nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa đụng tới chỗ thương tâm mà thôi, Đinh Nhất Nguyên nghĩ ngợi, bi ai khóc rống, thê nhi cũng khóc theo.
Bọn họ đang khóc thì lại ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Đinh Nhất Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Trạch.
“Cầm đi.” Vân Trạch đưa một cái bánh nhân thịt qua đó: “Ăn trước một chút đi đã.”
Đinh Nhất Nguyên vô cùng cảnh giác, bảo vệ thê nhi: “Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, có ý đồ gì?”
Không thể trách hắn cảnh giác như vậy, trong nửa năm này, rất nhiều nam nhân tới đây giả vờ làm người tốt, nhưng chỉ là mưu đồ muốn cướp thê tử của hắn.
Hắn tình nguyện đói chết chứ cũng không để thê tử chịu nhục.
Vân Trạch dở khóc dở cười.
Hắn tốt xấu gì cũng là bậc chính nhân quân tử, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Hắn đành phải để Vân Sơ ra mặt.
“Dù là muốn làm gì thì cũng phải lấp đầy bụng trước đã.” Vân Sơ nhẹ nhàng nói: “Đứa nhỏ này quá gầy, nếu cứ chịu đói thì e là sẽ sinh bệnh mất.”
Thê tử là điểm yếu của Đinh Nhất Nguyên, hài tử lại là điểm yếu của phu thê bọn họ.
Nhắc tới hài tử, hai người liếc nhau, từ bỏ chống cự, nhận lấy bánh nhân thịt, chuẩn bị đút cho hài tử.
“Bánh nhân thịt để người lớn ăn, hài tử ăn cháo.” Vân Sơ bưng một chén cháo bí đỏ nóng hổi đưa qua đó: “Ăn cháo dưỡng dạ dày một chút rồi mới có thể ăn thịt, đừng có gấp.”
Phụ nhân liên thanh nói: “Đa tạ phu nhân, đa tạ...”
Lúc một nhà ba người kia dùng bữa, Vân Sơ và Vân Trạch cũng tìm hiểu được bọn họ đã trải qua chuyện gì, trong lòng thổn thức không thôi.
Vân Trạch mở miệng nói: “Ta sẽ cho người làm giấy thông hành cho các ngươi.”
Phụ nhân vui đến phát khóc: “Cảm tạ, cảm tạ đại nhân...”
Có giấy thông hành là có thể vào thành, có thể tìm công việc, không còn phải đói rách như thế này nữa.
Đinh Nhất Nguyên lại bình tĩnh nói: “Không bằng hai ngươi nói rõ mục đích của mình đi?”