Đêm đen gió lớn.
Gió đêm thu làm lay động lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Vân Sơ mặc áo khoác ngoài màu bạc tựa vào đầu giường đọc sách, là Đại Tấn Địa Lý Chí
Dù đã sống qua hai đời nhưng những nơi nàng từng đi qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lúc trước từng theo Tạ Cảnh Ngọc về Ký Châu tế tổ, theo nương nàng đến thành Vĩnh An bái kiến ngoại công ngoại bà, ngoài hai chỗ này ra thì nàng chưa từng đi nơi nào khác.
Thật là sống uổng phí một đời.
Trong Địa Lý Chí có viết về rất nhiều phong cảnh ở khắp đông nam tây bắc Đại Tấn, bao gồm cả những điểm độc đáo và mỹ thực, chỉ mới đọc qua sách vở mà đã khiến người ta khao khát muốn tới một lần.
Một ngày kia, nàng thật muốn đưa theo hai đứa nhỏ đi khắp đại giang nam bắc, nếu to gan hơn một chút, nàng còn muốn đưa bọn nhỏ ngồi thuyền lớn du lịch thiên sơn vạn thủy...
“Tiểu thư.” Thính Tuyết gõ gõ cửa, đứng bên ngoài nhẹ giọng nói: “Bình Tây Vương tới, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp tiểu thư, tiểu thư có gặp không?”
Vân Sơ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ban ngày nàng đã nói những lời như vậy, Sở Dực đương nhiên sẽ đi thẩm vấn Tuyên Võ hầu.
Hắn đã biết chuyện đêm hôm đó, tất nhiên sẽ tới tìm nàng.
Nàng ở khoác thêm một chiếc áo choàng bên ngoài rồi mới đi ra nội thất, xuyên qua cửa thuỳ hoa đến ngoại viện.
Nàng chỉ cần liếc mắt là thấy Sở Dực đang đứng ngoài cửa thiên thính.
Sở Dực cũng chỉ liếc mắt là nhìn thấy nàng.
Hắn cất bước đi về phía nàng, lúc đến gần đã ngửi được mùi hương trên người nàng.
Mùi hương quen thuộc hòa hợp với hương khí đêm hôm đó.
Hắn đã sớm ngửi được hương vị này, vì sao, vì sao hắn lại không nghi ngờ một chút nào?
Cũng may là chưa quá muộn.
“Ta...” Yết hầu Sở Dực lăn lộn, hắn hít một hơi, đè nén cơn kích động: “Ta vừa thẩm vấn Tần Minh Hằng.”
Vân Sơ đứng trước mặt hắn, khẽ ngẩng đầu nhìn: “Kết quả thẩm vấn thế nào?”
“Vân tiểu thư, là ta... là ta huỷ hoại nàng.”
Trong đôi mắt đen huyền của Sở Dực tràn ngập sự áy náy và tự trách vô tận.
Tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, khó mà đè nén được cảm xúc.
“Thực xin lỗi, xin lỗi, là ta sai...”
“Nếu sớm biết chuyện là như vậy thì ta đã chịu trách nhiệm với nàng, sẽ không để nàng ở Tạ gia chịu đau khổ dày vò năm năm.”
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao nàng lại thống hận Tạ gia như vậy.
Trong đêm động phòng, Tạ Cảnh Ngọc tự tay đưa tân nương của mình đến phủ Tuyên Võ hầu.
Đôi nhi nữ vừa ra đời của nàng cũng bị Tạ Cảnh Ngọc ném tới phủ Tuyên Võ hầu.
Nếu không phải Tần Minh Hằng còn một chút lương tri cuối cùng, đưa hài tử đến bên cạnh phụ thân là hắn, e là Du ca nhi cùng Trường Sinh đã sớm...
Tạ Cảnh Ngọc chết như vậy là quá hời rồi, hắn hận không thể nghiền nát người này thành tro.
“Ta nguyện ý phụ trách vì đêm hôm đó.”
Ánh mắt Sở Dực sáng quắc nhìn về phía nàng.
Vân Sơ đã chuẩn bị đủ tâm lý cho lần gặp này, gương mặt nàng trầm tĩnh như nước, không hề có một tia dao động.
Nàng thản nhiên nói: “Vương gia không cần như thế, ta và ngươi đều là người bị hại, không ai có lỗi với ai, vô tội nhất là hai đứa nhỏ, bọn nó chẳng biết gì cả mà lại phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ... Chuyện quá khứ đã qua đi, chúng ta thân là phụ mẫu của hài tử, phải suy xét cho bọn nó nhiều hơn.”
Sở Dực nói phụ trách không phải là nói không.
Nữ tử trước mặt hắn hận Tạ gia, Tạ gia lụn bại.
Nàng hận Tần Minh Hằng, phủ Tuyên Võ hầu bị xóa sổ.
Hẳn là nàng cũng hận cướp đi trong sạch của nàng, hủy hoại cả đời của nàng.
Nhưng vì hắn là phụ thân thân sinh của bọn nhỏ nên nàng mới áp chế hận ý này.
Điều đó không đồng nghĩa với việc nàng đồng ý gả cho hắn.
Sở Dực mím môi mỏng: “Vân tiểu thư, chuyện liên quan tới bọn nhỏ, ta tôn trọng ý kiến của nàng.”
Vân Sơ im lặng một hồi: “Không thể để thân phận thật sự của hài tử bị lộ ra ngoài, nếu bị người có tâm làm to chuyện thì cả đời bọn nhỏ đều bị dính vết nhơ.”