Khi đó, nàng là phụ nhân Tạ gia, lại hạ sinh huyết mạch của hoàng thất.
Dù nàng có vô tội thế nào thì cũng không thể bịt miệng tất cả người hoàng thất và bá tánh trên phố.
Nàng bị chỉ trỏ cũng chẳng sao, chỉ sợ đời này hai đứa nhỏ đều bị chuyện thân phận lai lịch quấy nhiễu.
“Vương gia nuôi dưỡng hài tử bốn năm, ta thua thiệt bọn nó bốn năm, ta muốn nỗ lực bù đắp mấy năm thiếu hụt này.” Ngữ khí của Vân Sơ trở nên nhu hòa: “Thân thể Trường Sinh yếu ớt, cần có người quan tâm chăm sóc, Vương gia trăm công ngàn việc, có thể để con bé tạm thời ở lại chỗ của ta chứ?”
Sở Dực lập tức gật đầu: “Được, sáng mai ta sẽ đưa Trường Sinh tới đây.”
Vân Sơ cười: “Đa tạ Vương gia.”
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên gương mặt nàng, nụ cười càng khiến gương mặt của nàng trở nên bừng sáng, một nụ cười thắng cả tinh hoa, thiên thu vô tuyệt sắc.
Hoa quế trên cây bị gió thổi đong đưa, rơi lả tả xuống đầu nàng, tinh tinh điểm điểm càng khiến nàng trở nên xinh đẹp.
Hắn không nhịn được vươn tay, ngay khi đầu ngón tay cách Vân Sơ trong gang tấc, Vân Sơ khẽ tránh đi.
Ngón tay hắn vẽ một đường cong, lấy được một bông hoa quế vương trên tóc nàng, thanh âm hơi khàn khàn nói: “Trường Sinh và Du ca nhi đều thích ăn bánh hoa quế.”
Ý cười của Vân Sơ ngày càng sâu: “Ta không biết nấu ăn, chỉ biết làm đúng một món bánh hoa quế, thật là tốt quá.”
Nàng đối với chuyện bếp núc thật là dốt đặc cán mai, sở dĩ biết làm món này là vì tổ phụ nàng thích ăn, lúc tổ mẫu còn tại thế, mỗi khi vào thu đều lôi kéo nàng đi làm bánh hoa quế cho tổ phụ.
Đã lâu chưa làm lại, cũng không biết có thể làm được không.
Ngày mai lại làm cùng hai hài tử, nhờ trù nương đứng một bên chỉ dẫn, hẳn là hương vị sẽ không tệ.
Sở Dực lại không thích ăn đồ ngọt.
Loại bánh trái mềm mềm ngọt ngào như bánh hoa quế căn bản không thể xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng lúc này, trước mặt hắn toàn là hoa quế, mùi hương của hoa quế cũng vương đầy chóp mũi, hương thơm nồng đậm lan tỏa, khiến cả làn gió cũng đẫm hương thơm.
Hắn cũng muốn nếm thử hương vị của bánh hoa quế.
Đêm càng ngày càng sâu.
Khi tiếng trống canh giờ Tý vang lên, Sở Dực mới cáo từ Vân Sơ.
Trở lại vương phủ, hắn không nhịn được đi thăm hai đứa nhỏ, một nhi một nữ ở hai sân viện khác nhau, nhưng hai đứa bọn nó lại thích ngủ chung một chỗ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, hai đứa nó đều quay sang ôm nhau, lúc ngủ say rồi lại bắt đầu xuất hiện đủ loại tư thế.
Trường Sinh ôm một con búp bê ngủ ngon lành.
Du ca nhi nằm dạng người thành hình chữ X, lộ ra bụng nhỏ, hô hấp lên xuống nhịp nhàng.
Sở Dực đắp chăn đàng hoàng cho đôi nhi nữ, cẩn thận ngắm nhìn dung nhan của bọn nó.
Trường Sinh và Vân Sơ đúng là từ một khuôn khắc ra, đôi mắt, mũi, miệng, không có chỗ nào là không giống.
Hình dáng gương mặt của Du ca nhi cũng giống Vân Sơ như đúc.
Hắn phải phát hiện từ sớm rồi chứ, lại để chậm trễ bao nhiêu năm tháng như vậy.
“Vương gia.”
Trình Tự đứng ngoài cửa nhỏ giọng gọi.
Sở Dực dém góc chăn cho hai hài tử rồi mới đứng dậy đi ra ngoài: “Đã mang người về rồi sao?”
Trình Tự gật đầu: “Đưa tới ngay bây giờ hay là chờ tới sáng mai?”
Sở Dực trực tiếp bảo hắn đưa người tới thiên viện.
Một nữ tử mặc áo vải thô bị trói gô, bịt miệng, ném xuống đất.
“Ô ô ô...”
Nữ tử gian nan giãy giụa nhưng đều là phí công.
Trình Tự bước lên kéo miếng vải của nàng ta ra.
“Các ngươi là ai, tại sao lại bắt ta...” Nữ tử kinh hoảng: “Ta muốn đi cáo quan, ta muốn kiện các ngươi cường đoạt dân nữ!”