“Nếu Vương gia tới Nam Cương chỉ để tìm kiếm cha ta thì ta đây chỉ có ba chữ, chính là không cần thiết.” Vân Sơ đi tới: “Trước khi cha ta đi Nam Cương đã mời đại sư tính một quẻ, chuyến này sẽ có chút phong ba nhưng cuối cùng sẽ thành công mỹ mãn, không cần quá lo lắng. Nếu Vương gia đi Nam Cương lúc này, e là sẽ bị nghi kỵ và bị tính kế, ta lo lắng hai đứa nhỏ sẽ bị ảnh hưởng.”
Sở Dực thoáng nhìn Vân Sơ, lại thoáng nhìn Lâm thị.
Hắn thật sự không nhìn thấy bất kỳ sự hốt hoảng lo âu nào trong mắt bọn họ, cứ như việc Vân tướng quân mất tích không phải là chuyện gì lớn.
Lúc này Vân Trạch cũng đã đi tới: “Cha ta dụng binh như thần, không sao đâu, Vương gia không cần lo.”
Khi trước hắn hiểu lầm Sở Dực, tưởng Sở Dực là loại người như Tạ Cảnh Ngọc và Tần Minh Hằng. Bây giờ hắn mới biết Sở Dực cũng là người bị hại.
Hắn cảm thấy rất tội lỗi vì những suy nghĩ trước kia của mình.
“Vương gia, chúng ta đi uống ly trà.”
Vân Trạch cùng Sở Dực đến tiền viện, hạ nhân dâng trà, hai người ngồi đối diện nhau.
“Không biết Vương gia có nghĩ đến việc ngồi lên vị trí kia không?”
Sở Dực uống một ngụm trà xanh.
Nếu là mấy ngày trước đây, có lẽ hắn sẽ lắc đầu.
Nhưng từ một khắc kia —— chính là lúc phụ hoàng không màng lời can ngăn của hắn, ấn ngọc tỷ xuống thánh chỉ tứ hôn, trong lòng hắn đã sinh ra khát vọng với quyền lực.
Hiện giờ người đang nắm quyền là phụ hoàng hắn, đương nhiên sẽ không đẩy hắn vào chỗ chết.
Nếu đổi thành Thái Tử hoặc nhị hoàng huynh, kết cục của hắn sẽ là gì?
Sắc mặt Sở Dực trầm xuống.
“Hoàng tử đoạt đích, cửu tử nhất sinh, Vân gia chưa bao muốn dự vào, nhưng bây giờ đó không phải chuyện mà Vân gia có thể lựa chọn.” Vân Trạch lắc lắc đầu: “Bát hoàng tử sau này sẽ đến đất phong, cũng có thể rời xa nơi thị phi này, nhưng Vương gia ngài, trước khi Hoàng Thượng nhắm mắt, e là ngài sẽ không được đến một nơi xa như Lạc Xuyên đâu.”
Đôi mắt Sở Dực sâu hun hút: “Đây là quyết định của Vân gia sao?”
“Vì Du ca nhi và Trường Sinh, Vân gia còn có lựa chọn khác sao?” Vân Trạch cười: “Chỉ cần Vương gia có thể bảo đảm vị trí thế tử của Du ca nhi, Vân gia ta không người nào là không đồng ý.”
Ý nghĩa của lời này đã vô cùng rõ ràng, Sở Dực đương nhiên là hiểu.
Hắn nâng chung trà: “Ta lấy trà thay rượu, kính.”
Vân Trạch chạm cốc với hắn, một hơi uống cạn ly trà.
Một chuyện lớn như vậy đã được quyết định xong xuôi.
Đêm đó, Sở Dực nhận được thánh chỉ vào cung, bị hoàng đế mắng cho máu chó phun đầy đầu.
Vì một nữ tử mà từ bỏ phong hào với đất phong, còn dọn khỏi vương phủ, thật là trò cười cho cả thiên hạ.
Hoàng Thượng xử phạt thế nào, Vân Sơ cũng không đoán được.
Dù sao đối với một người có thể từ bỏ tất cả mà nói, phạt thế nào cũng không quan trọng.
Hơn nữa Sở Dực là hoàng tử mà Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng, có phạt thì cũng không thể phạt quá nặng tay.
Vân Sơ cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Du ca nhi vẫn phải đến Quốc Tử Giám đọc sách.
Trường Sinh yếu ớt nên không ai sắp xếp chuyện học tập cho con bé, ngoài vẽ tranh thì cái gì cũng không biết làm.
Vân Sơ cầm Tam Tự Kinh, đầu tiên là đọc cho hài tử nghe, chờ Trường Sinh nghe quen rồi thì lại chậm rãi dạy cho hài tử đọc từng chữ một.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Nàng cực kỳ kiên nhẫn: “Ý là nói người vừa sinh ra đời ai cũng là người thiện lương...”
Thể lực của tiểu cô nương có hạn, chỉ đọc được một lúc đã nghiêng đầu ngủ mất.
Vân Sơ cười dịu dàng, nhẹ nhàng ôm hài tử đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn.
“Tiểu thư, Bình Tây Vương tới.”
Thính Tuyết nhẹ nhàng vào trong thông báo.
Vân Sơ đứng dậy đi ra ngoài, thấy Sở Dực đang đứng ở một bên khác của chiếc cổng tò vò.
Nàng bước đến gần, thấy trên mặt nam nhân có một dấu tay nhàn nhạt, vậy là đã ăn một bạt tai của Hoàng Thượng sao.