Sở Dực mất tự nhiên nghiêng người.
Sao hắn lại luôn bị phạt đánh vậy, không phải ăn đại bản thì là ăn bạt tai.
Thật sự có hơi mất mặt.
Vân Sơ ra hiệu cho Thính Tuyết. Thính Tuyết nhanh chóng mang một lọ thuốc mỡ tới.
“Vương gia có thể bôi thuốc mỡ này.” Vân Sơ đưa qua: “Chừng hai ngày là không còn dấu vết.”
Thật ra Sở Dực đã bôi thuốc ở chỗ Ân tần rồi, nhưng hắn cũng không ngại lấy thêm một lọ: “Đa tạ Vân tiểu thư.”
Hắn cẩn thận cất lọ thuốc mở, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay.
Trình Tự lập tức xuất hiện, trong tay còn ôm một con chó, lập tức bước qua cổng tò vò đi tới trước mặt Vân Sơ.
Hắn vừa mới bước qua thì đã thấy có gì không đúng, lập tức lui về, tiếp tục đứng sau Sở Dực, khụ khụ nói: “Vương gia có lệnh, không được Vân tiểu thư cho phép, người của vương phủ không được bước qua khỏi chỗ này.”
Vân Sơ: “...”
Chẳng trách nam nhân này cứ đứng ở bên đó nói chuyện với nàng.
Trông cứ quái quái.
Nàng nghiêng người: “Vương gia, mời.”
Lúc này Sở Dực mới gật đầu bước qua cổng tò vò.
Rõ ràng cùng một mảnh đất, chung một bầu trời, cũng cách Vân Sơ cùng một khoảng cách nhưng sau khi bước qua cánh cổng này, tâm tình cũng hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Vân Sơ nhìn về phía con chó trong lòng Trình Tự.
Nàng thấy chú chó này có chút quen mắt.
“Có phải rất giống con chó nàng gặp lúc nhỏ không?” Sở Dực mở miệng nói: “Con chó đó dùng một hình thức khác quay lại bên cạnh nàng.”
Đây là một chú chó con, nhỏ nhắn tròn tròn, lông xù xù, đang dụi vào lòng Trình Tự.
Vân Sơ duỗi tay, chó nhỏ ngửi ngửi tay nàng, có lẽ là vì nàng vừa đút điểm tâm cho Trường Sinh nên trên tay còn lưu lại hương vị, chó nhỏ thè lưỡi liếm liếm tay nàng.
Nàng thuận thế ôm lấy chó con: “Đa tạ Vương gia.”
Chú chó được nàng cứu khi nhỏ cuối cùng vẫn chết trước mặt nàng, cũng là một sự tiếc nuối nho nhỏ.
Mà bây giờ lại có người nguyện ý bù đắp sự nuối tiếc nhỏ bé đó.
Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng: “Vân tiểu thư đặt cho nó một cái tên đi?”
“Gọi là gì nhỉ?” Vân Sơ sờ đầu chó nhỏ: “Vương gia thấy sao?”
Lúc này, Sở Dực sinh ra một loại ảo giác, giống như bọn họ đang đặt tên cho hài tử của mình vậy.
“Đỉnh đầu của nó có một nhúm lông trắng, gọi alf Tuyết Lang được không?” Sở Dực suy tư một lúc rồi nói: “Hy vọng sau này nó có thể trở thành một chú chó dũng mãnh như só.”
“Vậy gọi là Tuyết Lang đi.” Vân Sơ nhoẻn miệng cười: “Trường Sinh chắc chắn sẽ thích Tuyết Lang.”
Nhắc tới Trường Sinh, Sở Dực mở miệng: “Bây giờ cứ mỗi nửa tháng là Trường Sinh phải châm cứu một lần, chiều nay phải đến thôn trang suối nước nóng châm cứu.”
Vân Sơ lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng nàng biết Trường Sinh cần phải trải qua quá trình này.
Nàng gật đầu: “Ta đưa Trường Sinh đi.”
“Ta đi cùng nàng.” Sở Dực dừng một chút rồi nói: “Tất lang trung nói châm khoảng ba tháng nữa là kết thúc trị liệu, không cần lo lắng.”
Dùng cơm trưa xong, Vân Sơ cùng Sở Dực đưa hai đứa nhỏ đến thôn trang suối nước nóng ở ngoại ô.
Xe ngựa đi qua con phố náo nhiệt nhất kinh thành, Sở Hoằng Du không nhịn được vén mành xe nhìn ra ngoài: “Oa, thật náo nhiệt, thật muốn xuống xe chơi, nương, chờ muội muội châm cứu xong, lúc trở về chúng ta có thể dạo phố không?”
Vân Sơ ôn nhu đồng ý: “Được.”
Tầm mắt nàng nhìn ra phía bên ngoài, đột nhiên sửng sốt một hồi.
Nàng nhìn thấy Thính Vũ.
Từ khi rời khỏi Tạ gia, ngoài việc lâu lâu nghe Cam Lai tới bẩm báo tình hình của Tạ Thế An thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm tới người nào khác ở Tạ gia.
Nàng thấy Thính Vũ ăn mặc hoàn toàn khác xưa, hình như bộ xiêm y màu hồng phấn nàng ta đã mặc khi mới trở thành Vũ di nương, đó hẳn là bộ xiêm y quý giá nhất của Thính Vũ.
Tạ gia đã nghèo túng như vậy, Thính Vũ ăn mặc như thế để làm gì?
Vân Sơ ghi nhớ chuyện này, sau này sẽ hỏi thăm Cam Lai.