Lúc chạng vạng, Giang di nương mới đưa hài tử trở về Tạ gia.
Vừa mới mở cửa bước vào thì gương mặt khó phân hỉ nộ của Tạ Thế An đã đập ngay vào mắt nàng ấy.
“Giang di nương đã đi đâu vậy?”
“Mang Nhàn tỷ nhi ra ngoài dạo một chút thôi.” Giang di nương trả lời: “Bọn ta còn chưa dùng bữa tối, về viện nấu cơm trước đây.”
Nàng ấy vẫn luôn cảm thấy sau lưng mình đang bị một cặp mắt như sói đói nhìn chằm chằm.
Nàng ấy nhớ rõ lời Vân Sơ nói, chờ ngày mai Tạ Thế An ra ngoài làm việc, nàng ấy phải lập tức đi tìm Nguyên thị.
Nguyên thị đang đút sữa cho Tạ Thế Khang, tuy sữa dê không bằng sữa mẹ nhưng vẫn tốt hơn bột hồ rất nhiều, ít ra Tạ Thế Khang còn uống được một ít.
“Thái thái.” Giang di nương bước qua, mở miệng nói: “Ta muốn rời khỏi Tạ gia.”
“Ngươi nói cái gì?” Nguyên thị đột nhiên đứng lên: “Ngươi mới vừa nói cái gì! Ngươi có gan thì nói lại lần nữa!”
Một đám di nương này đều phải náo loạn mới được đúng không.
Đào di nương bỏ mặc hài tử mất tung mất tích, Vũ di nương bò lên giường nam nhân khác, hiện tại ngay cả Giang di nương tính tình tốt nhất cũng đòi rời khỏi đây.
Nhi tử Tạ Cảnh Ngọc của bà ta chết còn chưa được nửa năm mà cả đám di nương đều thay lòng, là Tạ gia quá nhân từ sao?
Giang di nương ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Ta vốn dĩ có thể rời đi như Đào di nương, cũng có thể tìm một nhà khác giống Vũ di nương, nhưng ta không phải là người như vậy, cho nên ta mới tới tìm thái thái thương lượng, hy vọng có thể ra được một kết quả khiến cả hai bên đều vừa lòng.”
Nguyên thị tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Bà ta giơ tay, hận không thể tát thẳng vào mặt Giang di nương.
Nhưng trước nay bà ta chưa từng động tay đánh người, bàn tay giơ lên vẫn không thể nào tát xuống được, chỉ đành vỗ vào đùi mình: “Tạ gia đã tạo nghiệt gì mà ngày nay phải rơi vào cảnh bãi bể nương dâu như vậy, đều là một đám người vô lương tâm, Tạ gia ngã thì một đám đều rời đi, để lại già già, trẻ trẻ, ngày tháng sau này phải sống thế nào đây...”
Bà ta vừa khóc thì Tạ Thế Khang cũng sợ tới mức oa oa khóc to.
Giang di nương cắn chặt môi mình.
Nàng ấy có thể đưa ra quyết định này thật sự không dễ dàng, nhưng nàng ấy không cho phép bản thân mềm lòng.
Chờ Nguyên thị khóc đủ rồi, Giang di nương mới mở miệng: “Nếu thái thái không muốn thì ta đây chỉ có thể tìm một cơ hội rời đi, nói không chừng ngày nào đó thái thái ra cửa quay về, ta cùng Nhàn tỷ nhi đã không thấy tăm hơi.”
Nguyên thị trợn tròn đôi mắt: “Ngươi uy hiếp ta?”
Giang di nương lấy một trăm lượng bạc chưa bị Tạ Thế An cướp mất từ trong tay áo ra: “Số bạc này dùng để chuộc lại khế bán thân của ta và công văn hộ tịch của Nhàn tỷ nhi.”
Nguyên thị run rẩy: “Một nữ nhân như ngươi ôm theo hài tử rời khỏi Tạ gia, ngươi phải sống thế nào...”
“Đa tạ thái thái quan tâm, ta nghĩ tay chân lành lặn thì vẫn sống được thôi.” Giang di nương cười khổ: “Cũng còn hơn ở lại Tạ gia, đến một ngày chết đi cũng không biết vì sao bản thân lại chết.”
Nguyên thị trầm mặc.
Bà ta đã nghe Duy ca nhi kể lại giao dịch giữa Thính Vũ và An ca nhi.
Có thể nói chủ ý của An ca nhi đã gián tiếp hại chết Thính Vũ, một người đang sống sờ sờ lại cứ chết đi như vậy.
Giang di nương lo lắng hình như cũng hợp tình hợp lý.
Nguyên thị nhận lấy một trăm lượng kia, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại lục lọi tay áo lấy ra một ít bạc vụn: “Coi như là một ít đồ vật cuối cùng mà người làm tổ mẫu như ta có thể cho Nhàn tỷ nhi.”
Bà ta xoay người đi vào phòng, lấy khế bán mình của Giang di nương và công văn hộ tích của Tạ Nhàn.
Giang di nương nhận lấy khế bán thân, hốc mắt có chút chua xót, từ nhỏ nàng ấy đã vì một tờ khế bán thân này mà bị bán tới bán lui, bây giờ cuối cùng cũng được tự do.
Nàng ấy siết chặt hai thứ đó, nắm tay nữ nhi quỳ xuống: “Thái thái, lần này thiếp thân rời đi, ngày sau chắc sẽ khoogn gặp lại, thiếp thân dập đầu với ngài, Nhàn tỷ nhi, dập đầu với tổ mẫu đi!”
Mẫu tử hai người dập đầu ba cái thật mạnh rồi mới đứng dậy đi về viện tử của mình.