Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 496

Chương 496 -

Đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, những thứ khó mang đi cũng đã được đổi thành bạc, mẫu tử hai người mỗi người mang một chiếc tay nãi nhỏ, từ cửa sau của Tạ gia rời đi.

Đến tối Tạ Thế An về nhà mới nghe Tam Cửu thuật lại tình huống ban ngày.

Hắn ta không thể tin vào tai mình, nhấc chân hung hăng đá Tam Cửu: “Tại sao lúc chuyện này xảy ra ngươi không chạy đi thông báo cho ta?”

Tam Cửu bị đá ngã, quỳ rạp dưới đất nói: “Một canh giờ trước tiểu nhân mới biết chuyện này...”

“Ngươi vô dụng vậy sao!”

Tạ Thế An cố gắng áp chế lửa giận.

Hiện tại hắn ta đang thiếu bạc, đang nghĩ xem phải làm như thế nào để ép được một khoản từ chỗ Giang di nương, nhưng hắn ta còn chưa kịp nghĩ ra cách thì Giang di nương lại đi mất rồi.

Người có thể một hơi lấy ra một trăm lượng bạc thì trên người hẳn phải có ít nhất năm trăm lượng, sao tổ mẫu có thể thả người chạy mất.

Hắn ta tức đến mức đau đầu.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta mới khom lưng đỡ Tam Cửu: “Xin lỗi, là ta mất khống chế, không làm ngươi bị thương chứ.”

Tam Cửu vội vàng lắc đầu: “Không, không có.”

Tạ Thế An xua xua tay, quay vào phòng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vân Sơ giúp Giang di nương đặt mua một tiểu viện tử của nông gia ở ngoại ô kinh thành, Giang di nương đưa theo Nhàn tỷ nhi và nghĩa tử Từ Thích tới đó, cuộc sống không khác gì người bình thường.

Thời tiết ngày một lạnh hơn.

Vân Sơ mặc xong y phục, lúc bước ra ngoài mới phát hiện tuyết đã rơi.

Một tầng tuyết mỏng đã đóng dưới nền đất, chân ân vừa dẫm xuống đã nghe thấy âm thanh lẹt xẹt phát ra.

Nàng thở ra một hơi, cầm đoản kiếm bắt đầu tập luyện.

Nàng luyện một lúc thì lại cảm giác có một ánh mắt nóng rực đang quan sát mình.

Quay đầu nhìn về phía cổng tò vò, một cái nam tử cao to đã đứng đó từ bao giờ, một thân y phục đen huyền nổi bật trên nền tuyết trắng càng toát lên vẻ lạnh lùng của hắn.

“Sao Vương gia lại thức sớm như vậy?”

Hiện tại cũng chỉ mới qua giờ Dần, chính là lúc người ta vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Sở Dực tự nhiên đi tới: “Đã lâu không luyện võ, thấy có chút mới mẻ, nào, chúng ta so vài chiêu.”

Là hắn nghe tiểu tử Du ca nhi kia nói nên mới biết sáng nào Vân Sơ cũng dậy sớm tập võ.

Lúc hắn mới học võ cũng chăm chỉ cần cù như vậy, mấy năm nay lại để hoang phế không ít.

Sau này hắn cũng nên dậy sớm, cùng nàng so chiêu.

Vân Sơ tay cầm đoản kiếm, Sở Dực chỉ dùng tay không, hai người đứng trong sân khoa tay múa chân so chiêu.

Lá khô vàng ươm và bông tuyết rơi lả tả xẹt qua mặt bọn họ, màn đêm u ám dần dần tan đi, tia nắng ban mai đầu ngày dần dần lọt vào mắt bọn họ.

Đánh với Sở Dực mấy chiêu, cả người Vân Sơ đã toát đầy mồ hôi, tràn ngập sức sống.

Nàng thật lòng khen ngợi: “Thân thủ của Vương gia thật tốt!”

Sở Dực nghiêm túc bình luận: “Lực đạo của nàng vẫn còn khá yếu, mấy ngày tới nàng theo ta luyện lực đạo đi, như vậy mới có thể dùng một chiêu chế trụ địch nhân.”

“Ta đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà...” Vân Sơ mở miệng: “Nghe nói sứ thần ngoại quốc sắp đến kinh thành, Hoàng Thượng cố ý muốn để Vương gia tiếp đãi, thời gian này hẳn là Vương gia sẽ rất bận.”

Cánh môi của Sở Dực không nhịn được cong lên.

Đến chuyện này mà Vân Sơ đều cũng biết, chứng minh nàng có để ý tới hắn.

Nhận thức này khiến tâm tình của hắn trở nên vui vẻ.

Hắn sang sảng nói: “Là để mấy vị hoàng tử cùng tiếp đãi sứ thần ngoại quốc, ta không có ý tranh nổi bật nên cũng chẳng bận gì mấy.”

Vừa dứt lời thì Trình Tự ở phía bên kia cổng tò vò đã thò đầu sang: “Vương gia, sứ thần ngoại quốc đã tới quan đạo cách kinh thành mười dặm, Hoàng Thượng có lệnh bảo mấy vị hoàng tử lập tức tới đó chuẩn bị nghênh đón.”

Sở Dực: “...”

Vân Sơ bật cười: “Vương gia mau đi đi, đừng để chậm trễ.”

Bình Luận (0)
Comment