Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 564

Chương 564 -

Sau khi kiệu hoa dừng lại, dựa theo phong tục thì sẽ có một nữ hài tầm năm sáu tuổi bước lên vén mành kiệu hoa rồi nắm tay đỡ tân nương tử xuống kiệu.

Tất cả mọi người đều không ngờ người vén mành kiệu lại là tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương, chính là tiểu cô nương tính tình kỳ quặc không thích nói chuyện mà ai cũng biết kia.

Chỉ thấy tiểu cô nương mặc một bộ xiêm y đỏ rực, tóc được búi lên, trên mặt cũng được đánh phấn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Tiểu cô nương trông cứ như hỉ oa trong tranh tết vậy.

Con bé duỗi tay xốc mành kiệu, tay nhỏ nắm lấy tay Vân Sơ.

Vân Sơ nắm được tay của nữ nhi, tay nhỏ của con bé vẫn còn đang run rẩy, nàng biết Trường Sinh rất khẩn trương.

Vốn dĩ nàng không tán thành việc để Trường Sinh thực hiện nghi thức này nhưng tiểu cô nương lại kiên trì muốn đích thân ra tay, không muốn bất kỳ quận chúa công chúa nào làm thay.

Sở Trường Sinh có thể cảm nhận được rất nhiều người đang quan sát con bé, con bé thầm nhủ trong lòng những người này chính là củ cải, củ cải đỏ, củ cải trắng, củ cải đen... đều là những củ cải thật to, mình thích uống canh củ cải nhất, không sợ củ cải to đâu.

Sau khi củng cố tâm lý, ý cười trên mặt tiểu cô nương càng tươi tắn hơn.

Con bé đặt tay Vân Sơ vào tay Sở Dực.

“Cảm tạ Trường Sinh.”

Sở Dực sờ tóc nữ nhi rồi nắm lấy tay Vân Sơ.

Bàn tay to lớn của nam nhân vô cùng ấm áp, còn có những vết chai đặc thù của võ tướng, tay hắn nắm trọn lấy tay Vân Sơ.

Hai người bước tới cửa lớn vương phủ, bước qua chậu than, chính thức bước vào cửa.

“Hành miếu chào hỏi, tấu nhạc!”

Theo âm thanh dõng dạc của người chủ hôn, tiếng nhạc lễ vang vọng khắp vương phủ, tiếng nhạc vô cùng to, hoa lệ nhưng không mất đi sự thanh nhã, ca tụng hôn nhân gả cưới lại không chút tục tằng nào, tiếng nhạc vượt qua khỏi những bức tường cao của vương phủ bay ra ngoài.

Bên ngoài bức tường, có một đoàn người đang đi đến.

Một bà lão ôm một hài tử trong ngực, bên cạnh có hai nam hài, phía sau còn có một thiếu niên.

“Duy ca nhi, thôi bỏ đi.” Nguyên thị giữ chặt Tạ Thế Duy đang đi phía trước: “Sơ nhi đã sớm không còn liên quan tới Tạ gia, bây giờ chúng ta tới đó để làm gì?”

Tạ Thế Duy siết chặt tượng gỗ trong tay: “Con muốn đưa thứ này cho mẫu thân, xem như là lễ vật tân hôn.”

Nó còn nhớ mấy tháng trước, lúc nó cùng di nương đến thỉnh an mẫu thân, nó đã nhìn thấy mẫu thân cầm một tượng gỗ vuốt ve, rõ ràng là rất thích.

Nó đã cố ý trèo lên ngọn núi ở ngoại ô kinh thành để tìm một khúc gỗ tốt, dùng dao chậm rãi điêu khắc thành bộ dáng hiện tại, nó nghĩ mẫu thân sẽ thích.

Vốn là muốn đến Vân gia tặng lễ nhưng lại chậm một bước, mẫu thân đã được đưa tới vương phủ, bọn họ chỉ có thể chạy tới đây.

Tạ Thế Doãn cũng mở miệng: “Con cũng chuẩn bị hạ lễ.”

Trong tay nó là một chiếc trâm bạc, trước khi chết di nương đã trộm nhét vào tay nó, nó không dám để đại ca phát hiện nhưng cũng biết một ngày nào đó đại ca sẽ phát hiện ra, còn không bằng tặng cho mẫu thân, có lẽ mẫu thân sẽ tiếp nhận nó một lần nữa...

Nguyên thị thở dài.

Hai hài tử này hiểu chuyện như thế, trông có vẻ như bà ta là một người nhẫn tâm.

Cũng may trên tay bà ta vẫn còn một chiếc vòng tay, nếu lát nữa có thể gặp được Vân Sơ thì cứ coi như là thêm trang cho nàng vậy.

Bà ta quay đầu nhìn Tạ Thế An đang đứng phía sau: “An ca nhi, con có chuẩn bị gì không?”

Tạ Thế An mím môi: “À.”

Hắn ta không chuẩn bị gì cả, bởi vì không cần thiết.

Phủ Bình Tây Vương là chỗ nào, loại người như bọn họ đến cửa còn không vào được, sao có thể tặng lễ vật chứ?

Cho dù may mắn có thể vào trong gặp mặt mẫu thân thì mẫu thân sẽ nhận mấy thứ lễ vật không lên được mặt bàn này sao?

Biết rõ sẽ không gặp được Vân Sơ, hắn ta cũng không biết vì sao mình lại theo tới đây.

Lúc đoàn người tới cửa vương phủ thì cũng nhìn thấy Sở Dực nắm lấy tay Vân Sơ, bước vào cổng lớn phủ Bình Tây Vương.

Tạ Thế An đột nhiên nhớ lại sáu năm trước, lúc Vân Sơ gả vào Tạ gia, hắn ta và Hạ thị cũng đứng ngay cửa Tạ gia nhìn đôi tân nhân bái đường...

Tâm tình lúc này cũng hệt như sáu năm trước.

Hắn ta vô cùng chán ghét loại cảm giác này, chán ghét bản thân chỉ có thể nhìn, không thể làm gì hơn được.

Lúc này, ánh mắt của hắn ta dừng trên người nữ hài kia, từ tiếng bàn tán của mọi người xung quanh mà biết được nữ hài chính là tiểu quân chúa của phủ Bình Tây Vương.

“Là nàng ấy?” Tạ Thế Doãn bỗng nhiên mở miệng: “Nàng ấy là tiểu quận chúa?”

Tạ Thế An trầm mặc: “Trước đây ngươi từng gặp nó sao?”

Bình Luận (0)
Comment