Trước cửa vương phủ rơi đầy những mảnh vụn pháo đỏ thẫm.
Tạ Thế An kéo Tạ Thế Doãn sang một bên, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi lại một lần, ngươi gặp tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương lúc nào?”
Cổ áo của Tạ Thế Doãn bị nắm lấy, phải kiễng chân để chống đỡ toàn thân, cảm giác cần cổ phải chịu một áp lực rất lớn.
Nó dùng sức giãy giụa nhưng không thể nào thoát ra được.
Nó giận dữ hét lên: “Dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi, ta cứ không nói cho ngươi đó, ngươi buông tay, buông tay ra...”
Nguyên thị nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi tới: “An ca nhi, con làm gì vậy, Doãn ca nhi có làm gì sai thì con từ từ dạy dỗ, đừng động tay động chân...”
“Tổ mẫu, chuyện này không liên quan tới ngài, tránh ra.” Tạ Thế An né tránh Nguyên thị, tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Thế Doãn, gằn từng chữ một: “Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không chịu nói, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã dám khiêu khích ta như thế.”
Tạ Thế Doãn chợt rùng mình.
Nó nghĩ tới cái chết của di nương... di nương cứ như vậy mà chết trong tay đại ca.
Môi nó run rẩy, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không có... ta chưa từng gặp nàng, ta chỉ ghen ghét nàng, ghen ghét nàng có thể trở thành hài tử của mẫu thân...”
Tạ Thế An nhìn nó một hồi lâu rồi đột nhiên buông ra, Tạ Thế Doãn lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
“Ái chà, đây không phải Tạ đại thiếu gia sao, muốn tới vương phủ uống rượu mừng à?”
Một âm thanh đầy vẻ châm chọc từ bên cạnh vọng tới, Tạ Thế An lập tức cứng người.
Hắn ta chậm rãi xoay người, nhìn người đang ngồi trên đại mã, chính là lục hoàng tử, không, hiện tại phải gọi là Thành Vương.
Từ ngày bát hoàng tử thỉnh phong, ngũ lục thất hoàng tử cũng được phong vương theo , hiện giờ lục hoàng tử đã trở thành Vương gia, bên cạnh còn có vài phủ binh đi theo.
“Thảo dân bái kiến Vương gia.”
Tạ Thế An cúi đầu hành lễ.
“Chà, tin tức vẫn còn linh thông nhỉ, biết bổn vương đã thành Vương gia.” Lục hoàng tử từ trên cao nhìn xuống: “Tuy nói chúng ta từng là đồng học, cũng có chút tình nghĩa đồng môn, nhưng mà chỉ cần bổn vương nhìn thấy tên rồng một mắt nhà ngươi thì lại nhớ tới bộ dạng không coi ai ra gì của ngươi lúc còn ở Quốc Tử Giám, chậc, là tự ngươi xuất hiện trước mặt bổn vương, vậy thì đừng trách bổn vương.”
Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Bốn phủ binh phía sau bước lên bao vây Tạ Thế An.
“Các ngươi muốn làm gì!” Nguyên thị kinh sợ: “Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, các ngươi dừng tay...”
Nhưng không một ai nghe lời bà ta nói.
Tạ Thế An bị bốn phủ binh tay đấm chân đá liên hồi.
Tạ Thế Duy cùng Tạ Thế Doãn bị dọa cho sợ ngây người, kéo Nguyên thị chạy sang chỗ khác.
Tạ Thế An chỉ có thể bảo vệ phần đầu của mình, qua một hồi lâu thì những người bao vây hắn ta mới chịu dừng lại.
“Rồng một mắt, nhớ cho kỹ, lần sau chớ có lởn vởn trước mặt bổn vương!”
Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng, cưỡi ngựa tới cổng phủ Bình Tây Vương, xoay người xuống ngựa, cất bước đi vào.
Lúc này vẫn còn đang bái đường.
“Quỳ, tiếp tục quỳ, quỳ lần ba!”
“Dập đầu, dập đầu, dập đầu lần ba!”
Hoàng thất cưới thê tử đều là tam quỳ cửu bái, lục thăng bái, cực kỳ rườm rà.
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu ngồi trên cao, nhận lễ bái của hai người.
Hoàng đế cười khanh khách, nhi tử này của ông ta năm nay đã hai mươi sáu, cuối cùng cũng thành thân, xem như đã giải quyết được một nỗi lo trong lòng.
Hoàng Hậu cũng lộ ra nụ cười ôn hòa nhưng sâu trong đáy mắt bà ta là một sự lạnh lẽo khó phát hiện.
Vân Tư Lân hiện giờ là Trụ Quốc đại tướng quân kiêm nhiệm chức Đại tư mã, gia tộc quyền cao chức trọng như vậy lại trở thành thế lực của lão tam.
Lão nhị đã đủ khó chơi, lão tam cũng bắt đầu nổi dậy, vũng nước đục trong triều càng ngày càng sâu...