Vân Sơ an tĩnh dùng cơm.
Hai đứa nhỏ ra ngoài du lịch nửa năm đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không cần ai hầu hạ, đã có thể tự mình dùng bữa thành thạo.
Lúc Sở Hoằng Du múc cháo cho muội muội thì bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Du ca nhi, mẫu phi ngươi mang thai đệ đệ hay muội muội vậy?”
Thằng bé quay đầu, nhìn thấy Sở Lan, nó lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Nếu mẫu phi ngươi sinh đệ đệ thì có trò hay để xem rồi.” Sở Lan ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa: “Mẫu phi ta nói chờ mẫu phi của ngươi có nhi tử thân sinh thì sẽ để cho nhi tử của minh là thế tử Bình Tây Vương, ngươi thì sao nào, đến lúc đó chẳng là cái thá gì cả.”
Sở Hoằng Du khựng lại: “Mẫu phi ngươi nói với ngươi mấy lời này?”
Sở Lan gật đầu: “Không chỉ mẫu phi ta nói mà cả những cung nữ ở Đông Cung cũng nói như vậy.”
Nó vừa dứt lời thì đã thấy Sở Hoằng Du đứng phắt dậy: “Hoàng tổ phụ, tôn nhi có việc thượng tấu!”
Hoàng đế nhướng mắt: “Chuyện gì?”
“Tôn nhi muốn khải tấu Thái Tử bá mẫu không quản được Đông Cung, Đông Cung trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tắc loạn!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Xin hỏi hoàng tổ phụ xử lý thế nào?”
Mặt mũi Thái Tử Phi trắng bệch, lập tức đứng dậy rồi quỳ gối dưới bậc thang: “Phụ hoàng, nhi thần không có, là Du ca nhi hồ nháo.”
“Ta không có nói bậy, ta có nhân chứng!” Sở Hoằng Du chỉ vào Sở Lan nói: “Lan nhi tỷ tỷ nói Thái Tử bá mẫu ở Đông Cung nói mẫu phi của ta sẽ sinh ra một đệ đệ, còn nói chờ đệ đệ sinh ra thì ta sẽ không còn là thế tử phủ Bình Tây Vương nữa, không chỉ có Thái Tử bá mẫu nói như vậy mà cả cung nữ thái giám của Đông Cung cũng nói, xin hỏi hoàng tổ phụ, cái này không phải là trên làm dưới theo sao?”
Sở Lan lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Không, không phải ta, ta không có...”
Sở Trường Sinh đứng lên, mềm mại mở miệng: “Hoàng tổ phụ, con cũng nghe thấy.”
Sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
Bà ta còn một đống chuyện chưa xử lý xong mà nha đầu Sở Lan này còn kiếm chuyện thị phi.
Chuyện của phủ Bình Tây Vương cả kinh thành này có ai không biết, cả đám đều đang âm thầm bàn tán xem thai này là nam hay nữ, đoán xem thế tử Bình Tây Vương tương lai sẽ là ai, nghị luận sau lưng thì cũng thôi đi, nha đầu Sở Lan này lại không hiểu chuyện tới mức đi nói ra trước mặt người ta!
Còn khó coi hơn nữa là Du ca nhi lại nháo chuyện hài tử cãi nhau này tới trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơ, chỉ cần Vân Sơ ra mặt trấn an, bà ta tin tưởng hai đứa nhỏ sẽ bỏ qua chuyện này, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây.
Nhưng bà ta lại thấy Vân Sơ chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, không hề có ý tứ lên tiếng giảng hòa.
Hoàng Hậu chỉ đành mở miệng: “Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng đây chỉ là hài tử ầm ĩ cãi nhau, không phải là chuyện gì lớn.”
“Dù vậy thì một tiểu hài tử cũng không nên nói ra những lời này.” Quốc công phu nhân khẽ cười nói: “Thế tử với không thế tử cái gì, hài tử có thể hiểu được sao, e là người lớn nói nhiều nên hài tử mới ghi tạc trong lòng... Thái Tử Phi nghị luận chuyện của phủ Bình Tây Vương trước mặt hài tử là không nên.”
Sắc mặt Hoàng Hậu lại càng khó coi.
Lê Tĩnh Xu ơi là Lê Tĩnh Xu, đây là ngang nhiên công kích quốc mẫu như bà ta sao?
Thái Tử Phi sợ hãi tới mức run rẩy, theo bản năng muốn biện giải: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần không có...”
Hoàng đế đột nhiên giơ tay vỗ bàn: “Thái Tử Phi không biết dạy con, không biết quản người, phạt nửa năm bổng lộc, răn đe cảnh cáo!”
Thái Tử Phi lộ ra vẻ chua xót: “... Vâng.”
Nàng ta trở về chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn nữ nhi Sở Lan, Sở Lan rụt cổ không dám nhìn thẳng.
Thái Tử Phi còn chưa kịp làm gì thì Thái Tử đã lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu không quản được hài tử thì đưa cho người khác giáo dưỡng đi!”
“Vâng, điện hạ...”
Thái Tử Phi cắn môi.