Sở Lan cứ rụt cổ mãi cho đến khi Thái Tử Phi lấy cớ rời khỏi buổi tiệc nó mới dám ngẩng đầu lên.
Nó căm tức nhìn Sở Hoằng Du: “Đồ mách lẻo!”
Sở Hoằng Du thong thả ung dung ăn một viên thịt, chậm rãi nuốt hết rồi mới nói: “Sau này đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa, ta nghe lần nào sẽ cáo trạng lần đó, ta cứ thích cáo trạng như thế đó, sao nào?”
Sở Lan chỉ hận không thể úp mâm thức ăn lên đầu thằng bé nhưng nó không dám, lỡ đâu tiểu tử này lại đi mách lẻo, hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ cho rằng mẫu phi của nàng ta không biết dạy con...
Sở Hoằng Du đắc ý tiến đến bên cạnh Vân Sơ: “Nương, có phải con rất lợi hại không?”
Vân Sơ sờ đầu thằng bé.
Mượn lực trả lực cũng xem như là một biện pháp hay.
Nàng dịu dàng nói: “Hài tử các con với nhau thì có thể dùng cách này, nếu bị người lớn khinh nhục thì phải nói cho ta và phụ vương của các con.”
Sở Hoằng Du gật gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Yến hội cũng đã gần kết thúc.
Trong thời gian diễn ra cung yến, Vân Sơ để ý Hoàng Thượng và Quốc công phu nhân đã biến mất khoảng một khắc còn sắc mặt của Hoàng Hậu thì càng ngày càng kém.
Yến hội mùng tám tháng chạp tới hồi kết thúc, Hoàng Thượng đứng lên nâng chén cùng mọi người, lúc này lại nghe thấy một tiếng leng keng vang lên, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trước mặt mọi người, nó rơi ra từ trên người của thế tử Quốc công.
Mũi kiếm mềm, chuôi kiếm đúc từ sắt thép, rơi xuống đất phát ra âm thanh rất vang.
Thế tử Quốc công đã gần ba mươi tuổi, tay vẫn còn cầm chung rượu, khi nhìn thấy thanh kiếm kia rơi ra từ trên người mình thì tức khắc ngây dại.
“Lớn mật!” Uy Mãnh tướng quân rút bội kiếm chỉ về phía thế tử Quốc công: “Che giấu mang binh khí vào cung đáng tội gì!”
Đại thần tiến cung đều phải cởi giáp bỏ binh khí, không được mang bất kỳ loại vũ khí nào vào cung, người có thể mang vũ khí chỉ có tướng quân hộ vệ trên Tam phẩm và Ngự Lâm Quân, thế tử Quốc công không nằm trong số những người được phép mang binh khí.
“Vi thần, oan uổng!” Thế tử Quốc công quỳ thụp xuống: “Thần trung với Hoàng Thượng, trung với triều đình, tuyệt đối không thể ám sát mưu phản, xin Hoàng Thượng tra rõ, trả trong sạch cho vi thần!”
“Kiếm này rơi xuống từ trên người ngươi, còn tra cái gì nữa!” Thái Tử lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng, theo nhi thần thấy thì thế tử Quốc công ngồi ở vị trí này hơn hai mươi năm mà phụ hoàng chưa chính thức phong tước nên hắn ta ghi hận trong lòng, muốn lợi dụng yến hội để trả thù, tội đáng chết!”
“Không thể nào!” Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu đứng lên nói: “Hoàng Thượng, Kỳ nhi không thể làm chuyện như vậy, nhất định là có người cố ý hãm hại!”
Hình bộ Thượng thư bước ra nói: “Muốn tra việc này cũng không khó.”
Quốc công phu nhân gật đầu: “Nhất định phải điều tra rõ!”
Bà ta vừa nói xong thì lại thấy thế tử Quốc công toàn thân run rẩy, bà ta không thể tin hỏi: “Kiếm này là của ngươi?”
Thế tử Quốc công chậm rãi gật đầu.
Kiếm này quả thật là của hắn ta, nhưng hắn ta không có giấu trên người, hắn ta cũng không rõ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy...
Quốc công phu nhân quay đầu nhìn Hoàng Hậu, thấy khóe miệng Hoàng Hậu lộ ra ý cười âm hiểm.
Hoàng Hậu đối diện với ánh mắt của Quốc công phu nhân, ý cười càng sâu.
Những năm gần đây, Quốc công phu nhân ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng, đã đắc tội không biết bao nhiêu người, bây giờ xảy ra chuyện này, rất nhiều gia tộc đều sẽ giẫm một chân, từ đây, phủ Quốc công sẽ biến mất khỏi kinh thành.
Cũng không uổng công bà ta phí mười ngàn lượng bạc mua chuộc hạ nhân phủ Quốc công...