Vân Sơ bước hai bước đi về phía đó.
Thái giám canh giữ bên ngoài Quốc Tử Giám lập tức khom lưng chuẩn bị hành lễ.
Nàng vẫy vẫy tay ý bảo tiểu thái giám đừng để lộ.
Nàng nhìn thấy Mạnh Thâm đi đến rừng cây phía sau học đường, ngay sau đó, ba bốn đại thiếu niên trạc tuổi cũng chạy qua đó.
Nàng nhận ra hai người trong số đó, một người là đương kim lục hoàng tử, đã được phong làm Thành Vương, thiếu một bên tai khiến gương mặt của hắn ta tràn ngập lệ khí, một người khác chính là trưởng tử của đại công chúa.
Cảm giác tồn tại của đại công chúa vô cùng mờ nhạt, ngay cả phong hào cũng không có, nhưng nếu là nhắc tới vị Lưu phò mã điện tiền thất nghi, bị hoàng đế đích thân chém đầu vào năm kia thì sẽ có rất nhiều người nhớ ra vị đại công chúa này.
Mấy hài tử còn lại Vân Sơ không nhận ra, nhưng có thể đoán được bọn chúng cũng là nhi tử của đám huân quý trong triều.
Một đám người bao vây Mạnh Thâm.
Lục hoàng tử dùng sức đẩy Mạnh Thâm, Mạnh Thâm suýt nữa thì ngã xuống đất, đám người còn lại đều cười vang.
Vân Sơ lập tức trầm mặc.
Lục hoàng tử vốn thích bắt nạt người khác, khi trước chính là Tạ Thế An được tiên sinh ưu ái, sau này Quốc Tử Giám lại có người mới, chính là Mạnh Thâm.
Từ khi lục hoàng tử bị thương, Hoàng Thượng tỏ vẻ vô cùng yêu thương nên càng khiến lục hoàng tử không kiêng nể gì, ban ngày ban mặt đã tụ tập ở đây ức hiếp người khác.
Thu Đồng thấp giọng dò hỏi: “Vương phi, có gì dặn dò không.”
Vân Sơ thản nhiên mở miệng: “Đến Trường Thu Cung đi.”
Thu Đồng cho rằng Vân Sơ muốn đi nói với Ân phi, nhưng cuối cùng Vân Sơ chỉ là đến thỉnh an, ở lại dùng cơm rồi rời cung.
Ân phi không phải là người có lòng dạ sâu sắc, Vân Sơ cũng không muốn Ân phi vì chuyện này mà đi tìm Nguyên phi náo loạn, hai người bọn họ mà nháo lớn chuyện thì lại phải nhờ Sở Dực ra mặt dẹp yên.
Buổi tối, Mạnh Thâm vẫn đến viện của Vân Sơ dùng bữa.
Du ca nhi và Trường Sinh ríu rít nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ hỏi tới một số vấn đề học thuật, Mạnh Thâm sẽ nghiêm túc giải đáp.
Sau khi dùng cơm xong, Mạnh Thâm đứng dậy cáo từ, Vân Sơ lại giữ nó lại: “Thâm ca nhi đã tới vương phủ ở được một thời gian, cữu mẫu còn chưa có dịp nói chuyện với con.”
Mạnh Thâm nặng nề ngồi xuống.
“Ta thấy bọng mắt của con có quầng thâm, có phải là ngủ không ngon không?” Vân Sơ quan tâm hỏi: “Có phải ở đây không thoải mái?”
Mạnh Thâm vội nói: “Là tự con đọc sách quá muộn nên mới ngủ không đủ giấc, ở đây rất tốt, phiền cữu mẫu lo lắng.”
Vân Sơ buông chung trà: “Thâm ca nhi, mẫu thân con không ở kinh thành, nếu con gặp chuyện gì thì cứ nói cho cữu mẫu, cữu mẫu mới có thể nghĩ cách giúp con.”
Mạnh Thâm mím môi, không nói gì.
Vân Sơ hỏi một hồi, nó vẫn bảo trì trầm mặc.
Nàng có chút đau đầu.
Công chúa Khánh Hoa nói quá nhiều, Mạnh Thâm lại nói quá ít.
“Hôm nay ta đi ngang qua Quốc Tử Giám, thấy lục hoàng tử Thành Vương và một đám hài tử khinh nhục con.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Thân phận của con không thấp, không cần chịu tủi thân như vậy.”
“Không tủi thân.” Mạnh Thâm cúi đầu nói: “Bọn họ chỉ đùa giỡn với con thôi.”
Thấy nó vẫn không chịu nói, Vân Sơ thở dài: “Vậy là do cữu mẫu nhìn lầm rồi.”
Mạnh Thâm đứng lên, chắp tay hành lễ với Vân Sơ rồi mới rời đi.
Bước ra ngoài, nó ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Không phải nó không muốn nói mà là sau khi nói ra, nó sẽ khiến cữu cữu cữu mẫu gặp phiền toái không cần thiết.
Hiện giờ lục hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái, mà cữu cữu đang bị cách chức tạm thời, hơn nửa năm không thượng triều, cữu cữu đối đầu với lục hoàng tử chắc chắn sẽ có hại.
Mà ngoại bà và mẫu thân của nó lại giống nhau, tâm tư lòng dạ quá nông, chắc chắn sẽ xúc động đi cáo trạng, cuối cùng lại không chiếm được chỗ tốt nào.
Tội gì phải như thế?
Hơn nữa đám người lục hoàng tử cũng không làm gì nó, chỉ là nhờ nó làm bài tập giúp thôi.