Mạnh Thâm trở về viện của mình, chong đèn đọc sách đến tận khuya.
Buổi tối Sở Dực trở về, Vân Sơ thức dậy, nhìn hắn nói: “Thâm ca nhi ở Quốc Tử Giám bị người ta bắt nạt, chàng xem phải xử lý thế nào?”
Sở Dực nhàn nhạt nói: “Nó đã tám tuổi, nên học cách giải quyết vấn đề, nếu Du ca nhi gặp phải chuyện như vậy thì ta cũng không quản đâu.”
Vân Sơ lắc đầu: “Ta thấy nó căn bản không muốn giải quyết.”
“Đó là chuyện của nó.” Sở Dực đắp chăn đàng hoàng giúp nàng rồi nói: “Nàng cứ lo dưỡng thai đi, chớ có nhọc lòng mấy chuyện này.”
Tối ngày hôm sau, lúc dùng cơm Vân Sơ đã phát hiện khóe miệng của Mạnh Thâm nhiều thêm một vết bầm.
Sở Hoằng Du cười to nói: “Nương, Thâm ca thật ngốc, huynh ấy đi đứng thế nào lại ngã vào bàn, khiến khóe miệng bầm đen thế kia.”
Mạnh Thâm vội vàng che lại khóe môi.
Vân Sơ vừa nhìn đã biết, e là đứa nhỏ này bị người ta ngáng chân nên mới té ngã như vậy.
Nàng cũng không hỏi nhiều, bởi vì có hỏi cũng không hỏi được gì.
Thời gian từng ngày trôi qua, bụng Vân Sơ dần dần phồng lên, thân thể của nàng càng ngày càng nặng nề, cuộc sống hằng ngày cũng càng thêm bất tiện.
Hôm nay Hoàng Hậu an bài gia yến.
Trước đây cung yến mời nữ quyến của rất nhiều quan viên tới tham gia, còn bây giờ chỉ có người của hoàng thất.
Hoàng Thượng Hoàng Hậu ngồi trên chủ vị, nhóm hoàng tử hoàng phi dựa theo tuổi tác thứ bậc để phân chia chỗ ngồi, đám hài tử nhỏ tuổi vẫn còn đọc sách ở Quốc Tử Giám, giữa trưa mới về dùng cơm.
“Lão tam, ngươi ở nhà thanh nhàn như vậy là đủ rồi.” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng: “Thật muốn cả đời không thượng triều sao?”
Sở Dực đứng lên: “Nhi thần nghĩ chờ hài tử này ra đời, làm xong tiệc đầy tháng rồi lại...”
“A!” Hoàng đế tức đến bật cười: “Sao ngươi không nói chờ hài tử thành niên xong rồi mới về triều luôn đ?”
Hoàng Hậu ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, ta nghĩ chắc là Dực nhi không thích công việc ở Công bộ, không bằng để Dực nhi đến Hộ bộ rèn luyện.”
Trong lục bộ, Hộ bộ là nơi được trọng dụng nhất, chủ quản nhân lực và của cải của Đại Tấn, bây giờ mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của Sở Mặc, nếu là có thể khiến Sở Dực vào đó, quấy đục nồi nước này thì rất có lợi với Đông Cung.
Sở Dực không nói gì.
Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Hoàng Thượng ngài xem, Dực nhi cũng có ý này không phải sao.”
Hoàng đế nhẹ nhàng điểm điểm ngón tay..
Một núi không dung hai hổ, nếu Hộ bộ có hai vị Vương gia thì sẽ sinh ra không ít chuyện.
Tuy ông ta nhiều nhi tử nhưng lão tứ đã chết, lão ngũ bị giam cầm, lão lục mất tai, lão bát đến đất phong, còn lại đều còn nhỏ...
Nhi tử nhiều nhưng cũng không thể giày xéo.
Hoàng đế suy tư một hồi rồi nói: “Nội Các còn thiếu người, Dực nhi thấy thế nào?”
Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc.
Tuy chức quan ở Nội Các thường thấp nhưng quyền lực thực tế của bọn họ lại hơn lục bộ, sau khi vào đó sẽ có thể tiếp xúc trực tiếp với lục bộ, còn khiến người ta kiêng kị hơn cả việc hắn khống chế Hộ bộ.
“Không cần đâu phụ hoàng.” Sở Dực chắp tay: “Nhi thần muốn tới Đại Lý Tự, gần đây xảy ra mấy án tử, Đại Lý Tự Khanh đang cần người hỗ trợ.”
Trái tim Hoàng Thượng trở về vị trí cũ.
Xem ra Dực nhi hoàn toàn không hứng thú với hoàng quyền.
Lúc trước hắn đồng ý cưới nữ nhi Vân gia cũng là lúc Vân gia đang yếu thế.
Hiện giờ hơn nửa năm không thượng triều mà hắn cũng không hề nóng nảy.
Lúc này ông ta cho hắn cơ hội mà hắn vẫn không thuận thế bò lên, lại chọn đến Đại Lý Tự.
“Được, vậy ngày mai con đến Đại Lý Tự nhậm chức.”
Hoàng Thượng giải quyết dứt khoát.
Cung Hi Vương nhẹ nhàng thở ra, nếu lão tam vào Nội Các thì hắn ta còn phải phí một đống tâm tư, cũng may cũng may...
Một đám người trò chuyện một hồi thì bỗng nhiên nói đến tiên sinh tân nhiệm của Quốc Tử Giám Vương tiên sinh.
Sở Dực mở miệng nói: “Gần đây Du ca nhi ngày càng tiến bộ, đều là công lao của Vương tiên sinh, chi bằng chúng ta đến xem Vương tiên sinh dạy học thế nào?”
Hắn vừa dứt lời thì đám người ở đó đều gật đầu.
Hài tử nhà bọn họ cũng đang học ở Quốc Tử Giám, bọn họ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hài tử nhà mình lên lớp thế nào.