Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 773

Chương 773 -

Đêm tối đen như mực.

Mây đen che khuất trăng bạc, không hề lọt ra một tia sáng nào.

Lãnh cung tiêu điều, thường xuyên vang lên tiếng khóc văng vẳng của nữ tử, trông vô cùng đáng sợ.

“Sơ nhi, ta không sao đâu.” Vân phi cười mở miệng: “Đa số nữ nhân vào lãnh cung đều sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, sẽ phát điên, là vì bọn họ còn có điều để chờ mong, còn ta, tất cả hy vọng mong chờ của ta đã không còn nữa, cũng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Vân Sơ gật đầu: “Cô cô cứ ở đây trước, con sẽ cho người đưa đồ tới.”

Đợi khi Vân phi vào lãnh cung, Vân Sơ mới nặng nề thở ra một hơi.

Nàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen nhánh, trong mắt lộ ra vẻ suy sụp xưa nay chưa từng có.

Hai ngày nữa thôi, chỉ còn hai ngày nữa là thành công, lại...

Nhưng nàng cũng chỉ thất vọng trong nháy mắt đã mau chóng tỉnh táo lại.

Hiện giờ Sở Thụy đã vào Dưỡng Tâm Điện, nhất định sẽ thay đổi toàn bộ thái giám cung nữ, bên cạnh Hoàng Thượng chẳng còn một thân nhân nào, chuyện đút thuốc giải cũng đừng nghĩ đến nữa.

Biện pháp nhanh nhất bây giờ là phải bắt sống Sở Thụy, mạnh mẽ giết chết tử cổ, sau đó lại giết Sở Thụy.

Vân Sơ vừa suy nghĩ vừa đi về Đông Cung.

Mới vừa đi vào trong thì lại thấy một bóng hình nho nhỏ đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy nói: “Nương, ngài không sao chứ?”

“Du ca nhi, sao con còn chưa ngủ?” Gương mặt Vân Sơ lộ ra vẻ tươi cười: “Còn một canh giờ nữa là trời sáng rồi, con còn phải tới Quốc Tử Giám, mau đi nghỉ đi.”

“Nương, con có thể giúp đỡ gì không?” Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng: “Đừng nhìn con nhỏ tuổi, con có thể làm rất nhiều chuyện đó, con thật sự muốn giúp mẫu thân.”

Vân Sơ sờ mặt thằng bé: “Con có lòng như vậy, mẫu thân thật sự rất vui, nhưng mà bây giờ thật sự không có chuyện gì cần con giúp cả, lúc nào nương cần, nương sẽ nói với con, được không nào?”

“Cũng phải nói với con nữa.” Sở Trường Sinh từ bên trong cánh cửa đi ra, nhẹ giọng nói: “Ca ca, nương, con cũng trưởng thành rồi.”

Vân Sơ dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong, mẫu tử bọn họ cùng nhau chợp mắt nghỉ ngơi.

Nhưng nàng chỉ ngủ được một lúc đã tỉnh, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, ăn mặc chỉnh tề đi tới Trường Thu Cung.

“Sơ nhi, Sơ nhi...” Hốc mắt của Ân phi vốn chỉ mới đỏ lên, vừa nhìn thấy Vân Sơ thì cứ như nhìn thấy chỗ dựa, lập tức mất khống chế khóc òa lên: “Khánh Hoa, nó phải làm sao đây, gương mặt của nó đã bị hủy hoại rồi, làm sao bây giờ đây...”

Vân Sơ trầm mặc nhìn Khánh Hoa đang nằm trên giường, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Lúc biết Sở Thụy bắt cóc Khánh Hoa, điều mà nàng lo lắng nhất chính là Khánh Hoa sẽ bị Sở Thụy thu mua... dù sao trong mắt nàng Khánh Hoa chính là người không có đầu óc.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới là Khánh Hoa tình nguyện bị người ta tra tấn chứ cũng không muốn phản bội Hoàng Thượng.

Tuy rằng Khánh Hoa không quá thông minh nhưng cũng có sự kiêu ngạo của một công chúa hoàng thất.

“Thâm nhi... Thâm ca nhi!”

Khánh Hoa sợ hãi kêu thất thanh rồi bừng tỉnh.

Lúc nhìn thấy hai người trước mặt mình, nàng ấy mới nhẹ nhàng thở ra: “Ta được cứu rồi đúng không, Thâm ca nhi cũng không sao đúng không?”

Ân phi gật đầu: “Thâm ca nhi vẫn ổn, nó còn chưa biết con xảy ra chuyện, con nghỉ ngơi cho tốt trước đã, ngoan.”

Lúc này Khánh Hoa mới nhớ ra gì đó, nàng ấy đưa tay sờ lên mặt, sờ lỗ tai, sờ mái tóc, ngay lúc đó, nước mắt nàng ấy rào rào tuôn rơi, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Khánh Hoa, Khánh Hoa của ta!”

Ân phi cũng khóc lớn, ôm Khánh Hoa gào khóc.

Chờ khóc đủ rồi, Khánh Hoa mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khó coi: “Con chỉ là bị hủy dung thôi, không có gì đáng ngại... chỉ cần phụ hoàng không sao là được...”

Nàng ấy vừa nói xong thì Ân phi càng khóc lợi hại hơn.

Bình Luận (0)
Comment