Tường thành rất cao.
Tạ Thế An ngửa đầu nhìn Vân Sơ, gió to khiến y phục của nàng lay động, không thể nhìn rõ gương mặt của nàng.
Hắn ta bỗng nhiên bật cười: “Không biết Thái Hậu sẽ xử trí ta thế nào?”
“Ngươi xúi giục phiên vương mưu phản, phạm phải tội lớn như thế, đương nhiên là phải chém đầu.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Cũng không cần chọn giờ lành đâu, ngay bây giờ đi, người đâu, mời đao phủ!”
Đao phủ nhanh chóng xuất hiện dưới chân tường thành, đè Tạ Thế An xuống một mảnh đất trống, tay cầm một thanh đại đao bóng loáng đứng sau lưng hắn ta.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đại đao, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Thái Hậu cũng thật nhẫn tâm.” Tạ Thế An ngửa đầu: “Ta đã từng gọi Thái Hậu là mẫu thân suốt bốn năm, một ngày làm mẫu, cả đời làm mẫu, chẳng lẽ Thái Hậu chưa từng thật lòng đối đãi với đứa nhi tử này sao?”
Cánh môi Vân Sơ gợi lên nụ cười châm chọc: “Nếu tình huống hôm nay đảo ngược, ai gia là người bại trận, ngươi sẽ bỏ qua cho ai gia sao?”
“Ta sẽ.” Tạ Thế An không chút do dự nói: “Ta làm tất cả chuyện này cũng chỉ vì muốn khôi phục Tạ gia, đợi khi nào Tạ gia vực dậy, ta sẽ mời ngươi về Tạ gia, để ngươi làm mẫu thân của ta.”
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Vì sống sót mà cái gì Tạ Thế An cũng nói được.
Nàng tha cho hắn ta hết lần này tới lần khác, cho hắn ta rất nhiều cơ hội, cuối cùng hắn ta vẫn cứ đi theo con đường như đời trước.
Hiện tại nên kết thúc rồi.
Nàng nâng tay ra hiệu.
Người bên dưới lập tức luân phiên truyền lệnh của nàng, truyền tới chỗ cửa thành, một quan văn ném thẻ bài, quát lớn: “Hành hình!”
Đao phủ uống một ngụm rượu mạnh, phun vào lưỡi đao, giơ lên, chém xuống.
Tạ Thế An tuyệt vọng ngẩng đầu.
Hắn ta thấy nữ tử trên tường thành không nhìn hắn ta mà lại nhìn bầu trời.
Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt tính mạng của hắn ta vào trong đáy mắt...
Tình cảm mẫu tử bốn năm chẳng khác gì một trò cười.
Đại đao vung xuống, cơn đau nhức truyền đến.
Tạ Thế An nháy mắt đầu mình hai nơi, máu nóng bắn ra.
Đầu hắn ta lăn lông lốc dưới đất, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt vẫn còn mở to.
Một bức họa cuộn tròn tươi đẹp xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.
Hắn ta như nhìn thấy bản thân ở một thế giới khác.
Hắn ta từ nhỏ đã là người ưu tú, sau khi nhận Vân Sơ làm mẫu thân, được hưởng dụng tài nguyên của Vân gia, thuận lợi vào Quốc Tử Giám đọc sách.
Hắn ta ở Quốc Tử Giám biểu hiện cực tốt, được tất cả tiên sinh ngợi khen, còn đưa hắn ta đi gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn ta rất nhiều thứ.
Hắn ta thuận lợi tham gia khoa cử, trở thành tú tài, về sau đỗ cử nhân, ngay sau đó lại đỗ cống sĩ, cuối cùng trở thành Trạng Nguyên do Hoàng Thượng khâm điểm, là Trạng Nguyên liên tiếp trúng tam nguyên, trong một thời gian ngắn mà phong quang vô hạn.
Là Vân Sơ đích thân mở tiệc rượu mừng hắn ta đỗ Trạng Nguyên, chiêu đãi những đại nhân vật có uy tín và danh vọng nhất nhì kinh thành tới ăn mừng.
Tiệc rượu mừng Trạng Nguyên qua đi, hắn ta vào Hàn Lâm Viện, nhờ có Vân gia mà hắn ta được phong chức quan chính Lục phẩm, chính là Biên tu của Hàn Lâm Viện, được Hoàng Thượng vô cùng coi trọng, chưa đến một năm mà đã đề bạt hắn ta thành quan viên Chính ngũ phẩm, sau đó thuận lợi trôi chảy đi lên, hình ảnh cuối cùng trong tranh miêu tả hắn ta được vào Nội Các, trở thành Đại học sĩ Chính nhất phẩm của Nội Các, là Thủ phụ đương triều.
Hắn ta trong bức họa đó sống ngay nắp phong quang biết nhường nào.
Mà hắn ta của lúc này lại đầu mình hai nơi, chết không nhắm mắt...
Vân Sơ nhìn xuống chân tường thành, lạnh lùng mở miệng: “Thông báo Nguyên thị tới khâm liêm cho Tạ Thế An.”
Thính Sương gật đầu đi làm.
Nguyên thị ở một nơi cách ngoại ô không xa, đợi đến khi đại chiến kết thúc, bà ta muốn đến nhặt xác cho Đào di nương nhưng hiện trường quá mức thảm khốc, bà ta căn bản không nhìn thấy thi thể của Đào di nương nằm ở đâu... Lúc này, Thính Sương tìm tới, bình thản nói: “Tạ thái thái, Tạ Thế An đã chết, ngươi đi nhặt xác cho hắn ta đi.”