Đôi môi Nguyên thị run rẩy kịch liệt.
Từ khi biết Tạ Thế An trở thành phụ tá của Thành Vương, bà ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Tuy đã đoán trước được chuyện này nhưng bà ta vẫn không nhịn được nấc lên thành tiếng.
Bà ta đi tới chỗ chân tường thành, nhìn thấy Tạ Thế An chết không nhắm mắt, bà ta nhào qua vuốt mắt cho Tạ Thế An: “An ca nhi, ngươi an giấc ngàn thu đi, kiếp sau cũng đừng thông minh như vậy nữa, làm người thường giống như Khang ca nhi vậy, như bao người khác là được...”
Bà ta cố gắng nhặt thi thể của Tạ Thế An về chung một chỗ.
Trên lưng bà ta chính là Tạ Thế Khang.
Trong ngực là thi thể của Tạ Thế An.
Trong chiếc tay nải trên tay chính là đầu của Tạ Thế An.
Bà ta gian nan đứng thẳng người, thân thể lung lay, suýt nữa thì ngã xuống.
Thính Sương đứng bên cạnh bà ta, lạnh nhạt nói: “Tộc nhân Tạ gia ở Ký Châu đã trả lại tất cả ruộng đất thuộc về Tạ gia, sau này Tạ thái thái cứ về Ký Châu sinh hoạt thật tốt cùng Tạ Thế Khang, đừng bao giờ tìm đến kinh thành nữa.”
Nguyên thị rơi lệ nói: “Thay ta đa tạ Sơ nhi... đa tạ Thái Hậu.”
Nếu không phải Thái Hậu tác động thì làm sao tộc nhân Tạ gia lại cam tâm trả lại ruộng đất cho một lão bà tử như bà ta, không có Thái Hậu che chở, bà ta cũng sẽ không giữ được số ruộng đất đó...
Một hồi hỗn loạn cứ kết thúc như vậy.
Cửa thành cuối cùng cũng mở, mọi thứ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Triều đình bắt đầu luận công ban thưởng.
Vân Sơ lại đề bạt Phàn Minh làm phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân.
Một số đại thần khác cũng được ban thưởng.
Tám thư đồng bên cạnh tiểu hoàng đế cũng được ban thưởng chút đồ vật.
Vân Sơ cũng không quên công lao của Giang di nương, nàng đã hạ chỉ phong Giang di nương làm Cửu phẩm Nhũ nhân và ban thưởng rất nhiều vàng bạc.
Còn về phần Thành Vương, đầu tiên Vân Sơ phế bỏ phong hào của hắn ta, thu hồi toàn bộ đất phong và tài sản, biếm làm thứ dân, sau đó lại ban cho một ly rượu độc, cho hắn ta chết toàn thây, bảo toàn danh dự người hoàng thất...
Cũng phải mất ba bốn ngày mới giải quyết xong mọi chuyện.
Bận rộn xử lý những chuyện này xong xuôi, Vân Sơ lập tức dời lực chú ý lên chiến trường Đông Lăng.
Sau khi tân đế Đông Lăng đăng cơ đã bắt đầu liên thủ với các tiểu quốc xung quanh để đối phó với tướng sĩ Đại Tấn, khiến Đại Tấn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tạo thành thế giằng co trên chiến trường.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ chiến thuật thì bỗng nhiên có một tin tức từ tiền tuyến truyền về.
“Bẩm báo Hoàng Thượng và Thái Hậu, sau khi một trăm ngàn tướng sĩ Đại Uyên hội họp với Đông Lăng thì đột nhiên phản chiến, đánh Đông Lăng trở tay không kịp! Đông Lăng vì chuyện này mà tổn thất sáu tòa thành!” Thị vệ báo tin lớn tiếng nói: “Hiện giờ quốc thổ Đông Lăng đã chia làm ba, Đông Lăng chiếm một phần ba, Đại Tấn chiếm một phần ba, Đại Uyên chiếm phần địa giới còn lại, Đại Uyên an bài sứ giả đến gặp tướng sĩ Đại Tấn, nói muốn liên thủ với chúng ta để nuốt chửng Đông Lăng, Uy Võ tướng quân lưỡng lự nên mới truyền tin về xin quyết định của triều đình!”
Vân Sơ thật đúng là không ngờ tới tình thế trên chiến trường lại đảo ngược như vậy.
Nàng nheo mắt suy tư hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Đại Uyên có thể ruồng bỏ minh hữu như Đông Lăng thì cũng có thể phản bội Đại Tấn ta, nhưng lúc này chiến trường hình thành thế chân vạc, thật sự cần thêm minh hữu thì mới có thể mau chóng kết thúc chiến tranh, hợp tác là thượng sách ngay lúc này, nhưng cũng không thể ký thác toàn bộ lòng tin và kỳ vọng...”
Các triều thần sôi nổi hiến kế.
Tuy rằng nội bộ còn tranh đấu nhưng khi đối phó với người ngoài, bọn họ vẫn đồng lòng nhất trí.
Sau khi xác định được phương châm tác chiến thì lập tức lệnh cho lính truyền tin nhanh chóng đưa tin tới tiền tuyến.
Bận rộn xong xuôi, Vân Sơ mỏi mệt quay về An Khang Cung.
Sở Trường Sinh đang vẽ tranh, Vân Sơ trò chuyện với nữ nhi một hồi thì mới sang sương phòng cách vách thăm Giác ca nhi.
Đi vào trong thì phát hiện nhũ mẫu đã ngủ mất, hài tử nằm trên giường cũng đang ngủ.
Nàng nhẹ tay nhẹ chân tới cạnh mép giường, sờ đầu hài tử nhưng đột nhiên khựng lại.
Nàng đưa tay kéo chăn, đồng tử co rút kịch liệt.
Đứa nhỏ này không phải Giác ca nhi!